Chương 1012
Bên cạnh Thạch Quốc Hưng còn có hai mỹ nữ diêm dúa, không ngừng làm dáng, lẳng lơ đưa tình với ông ta.
Đám người này, người nào cũng tươi cười, có vẻ đang rất vui vẻ hào hứng.
Lúc này, Thôi Cảnh Ba nâng ly rượu, nói với Thạch Quốc Hưng: “Anh Thạch, lần này may mắn có anh giúp đỡ, Tiểu Vi mới tiến vào trận chung kết một cách an toàn, thực sự phải cảm ơn anh rồi”.
Một tay Thôi Cảnh Ba sờ lên cái đùi để trần của Nhiếp Vi, một tay nâng ly rượu, cười hi hi nhìn Thạch Quốc Hưng.
Thạch Quốc Hưng cười nói: “Chủ tịch Thôi nói gì vậy, tôi chỉ vẽ hoa lên gấm thôi, nếu không phải chủ tịch Thôi hào phóng, dùng cái giá trên trời mua nhiều phiếu như vậy, thì tôi cũng không thể làm gì được”.
Thôi Cảnh Ba vừa nghe, cười ha ha nói: “Anh Thạch khách sáo rồi, lần này may mắn gặp dịp, tôi nhất định sẽ đưa Tiểu Vi lên vị trí quán quân cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên toàn quốc, cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền đi nữa, tôi cũng không tiếc”.
“Chủ tịch Thôi có tiền, chuyện này, tôi thấy khá chắc chắn rồi”, Thạch Quốc Hưng cười nói.
Thôi Cảnh Ba lại nói.
“Đợi đến Thượng Kinh, khi cuộc thi toàn quốc bắt đầu, anh Thạch vẫn phải giúp sức đấy, anh trai anh là nhân vật có thực quyền trong bộ văn hóa và tuyên truyền, chỉ cần một câu của ông ta, chuyện của Tiểu Vi sẽ thành công, anh yên tâm, về mặt tiền bạc, tôi chắc chắc sẽ không để anh Thạch khó xử, muốn bao nhiêu, anh chỉ cần nói một con số, tôi quyết không hai lời”.
“Không dám không dám, tôi sẽ cố hết sức”.
Hai người nhìn nhau cười, cùng chạm ly uống cạn.
Lúc này, Nhiếp vi dùng bộ ngực to tròn cọ sát qua lại lên người Thôi Cảnh Ba, nói: Bố nuôi, bố tốt với con quá, con nhất định sẽ báo đáp bố thật tốt”.
Thôi Cảnh Ba cười ha ha, không hề kiêng dè, đưa tay bóp mạnh vào chỗ đó của Nhiếp Vi.
Nhiếp Vi kêu đau một cái, vẻ mặt hờn
Lúc này, Thạch Quốc Hưng nói: “Không còn sớm nữa, tôi thấy tối nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ba ngày nữa, cuộc thi lại bắt đầu, Nhiếp Vi nhất định phải giữ vững tinh thần thật tốt đấy”.
“Đúng đúng đúng, nghỉ ngơi đi, anh Thạch mời cứ tự nhiên, tôi không tiễn nữa”, Thôi Cảnh Ba cười lớn nói.
Sau đó, Thạch Quốc Hưng đứng lên, ôm hai mỹ nữ diêm dúa vội vàng ra về.
Sau khi Thạch Quốc Hưng đi, Thôi Cảnh Ba bế Nhiếp Vi lên ném lên giường, Nhiếp Vi nũng nịu kêu một tiếng, cắn đôi môi đỏ hồng, xấu hổ nhìn ông ta.
Thôi Cảnh Ba thấy vậy, lập tức cảm thấy người như bốc lửa, vội vàng cởi quần áo của mình, sau đó hằm hằm nói: “Gái lẳng lơ, đêm nay bố nuôi nhất định cho con biết sự lợi hại của bố”.
Thôi Cảnh Ba nhìn Nhiếp Vi cố ý giả bộ ngây thơ xấu hổ, bèn bổ nhào đến, sau đó đè cô ta xuống.
Nhiếp Vi miệng thì vội vàng kêu lên đừng đừng, nhưng cơ thể lại cứ uốn éo lắc qua lắc lại, cọ sát mấy lần khiến Thôi Cảnh Ba nổi [email protected] muốn khắp người.
“Gái lẳng lơ, tối nay bố nuôi phải ấy chết con”, Thôi Cảnh Ba hằm hằm nói.
Hai tay Nhiếp Vi không ngừng đẩy Thôi Cảnh Ba, giãy dụa nói: “Đừng mà bố nuôi, bố là bố của con mà, thế này không đúng đâu, bố không thể làm vậy”.
Nhìn Nhiếp Vi ỡm ờ muốn mà cứ giả bộ, vẻ mặt đau khổ giãy dụa.
Thôi Cảnh Ba không nói nhiều, tách hai chân trắng ngọc, lộ ra một tòa núi Bồng Lai, khẩu súng đen xì cứng cắm thẳng vào khe cửa.