Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1036


trước sau

Chương 1036

Chỉ lúc sau, mọi người dần dần kinh ngạc, kỳ lạ thấy sao Lục Hi lại chống cự được lâu như vậy, rõ ràng anh sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Mọi người đều không hiểu, chỉ có Thiên Diệu Linh Vũ lộ vẻ thận trọng.

Lúc này, Lục Hi lại quát lớn một tiếng: “Thiên Cơ Kiếm cũng chỉ vậy thôi, phá.”.

Cùng với tiếng quát lớn của Lục Hi, một đường đao quang lóe sáng như tiếng sét, từ một góc độ không thể tưởng tượng tấn công phá vỡ hàng ngàn hàng vạn kiếm ảnh, một đao chém lên người Thiên Diệu Khang.

Thiên Diệu Khang lập tức hét lớn một tiếng, ánh sáng trắng trên người lóe lên điên cuồng, vụt người quay về.

Mọi người bị biến cố đột ngột làm cho ngây người.

Chỉ thấy Thiên Diệu Khang ôm lồ ng ngực của mình với vẻ không thể tin nổi, với tư thái vô cùng cao diệu đã phá vỡ kiếm võng của mình, chém xuống ngực của mình, cũng may nhát đao đó tấn công phá vỡ kiếm võng, lực đạo không lớn, mình dùng hộ thân chân khí mới chống lại được.

Nhưng chỉ như vậy, lồ ng ngực vẫn đau âm ỉ, khiến bán bộ tông sư như ông ta vô cùng kinh hãi.

Sở trường của ông ta cũng chính là võ kỹ, chân khí cũng không hùng hậu, trong gia tộc Thiên Diệu, e rằng cũng chỉ có đại chấp sự mới có thể vượt hơn ông ta về mặt võ kỹ. Nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ mình lại bại trong tay một thanh niên vô danh tiểu tốt.

Nhưng ông ta đâu biết rằng Lục Hi chỉ muốn đánh ông ta bị thương thôi, nếu không, nhát đao này đã có thể phanh thây ông ta.

Nhìn ánh mắt không thể tin nổi và chấn hãi của Thiên Diệu Khang, Lục Hi chậm rãi thu lại trường đao khí binh, nói.

“Chỉ chút võ kỹ này mà cũng dám huênh hoang, nực cười, giao Thôi Cảnh Ba ra đi, tôi không muốn xảy ra hiểu lầm không đáng có với gia tộc các ông, hy vọng các ông cũng đừng ức hiếp người quá đáng”.

Lúc này, Thôi Cảnh Ba trốn phía sau vô cùng kinh hãi, Lục Thiên Hành này cũng mạnh đến phi lý rồi đấy.

Nhưng cậu ta càng mạnh thì càng tốt, tốt

nhất dạy cho mấy lão già nhà họ Thiên Diệu một bài học, sau đó để Thiên Diệu Linh Vũ ra tay, lúc đó, Lục Thiên Hành này, cậu ta không chết thì cũng phải chết.

Thôi Cảnh Ba ông một bụng mưu mô nham hiểm, ở phía sau ác độc nguyền rủa Lục Hi.

Lúc này, tám chấp sự đều khiếp sợ, bọn họ cũng tuyệt đối không ngờ Lục Thiên Hành này lại lợi hại như vậy, đánh Thiên Diệu Khang bị thương, thực lực của mấy người họ cũng không hơn kém nhau là bao, lúc này, e rằng chỉ có thể đại chấp sự ra tay rồi.

Tám chấp sự cùng nhìn sang Thiên Diệu Linh Vũ.

Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ chậm rãi đi ra cửa, đến trước mặt Lục Hi nói.

“Cậu thanh niên, rất giỏi, trẻ vậy đã có thực lực tông sư rồi, nhưng cho dù thành tông sư, cậu cho rằng có thể ngang ngược trước mặt gia tộc Thiên Diệu tôi, cậu lầm rồi”.

Lục Thiên Hành trẻ như vậy, cho dù tiến vào tông sư, thì có thể lợi hại đến đâu, Thiên Diệu Linh Vũ ông ta đã là một tông sư trung kỳ, tu vi thâm hậu, tông sư cũng phân cao thấp, tông sư bình thường, Thiên Diệu Linh Vũ ông ta còn không coi ra gì.

Lúc này, Lục Hi thản nhiên cười nói.

“Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, Thôi Cảnh Ba giở thủ đoạn cay độc với người của tôi, giữa chúng tôi có thù oán, gia tộc Thiên Diệu các ông lại nhiều lần cản trở, tôi cũng bị ép bất đắc dĩ mới ra tay. Tôi hy vọng ông có thể suy nghĩ kỹ, trở thành tông sư không dễ, đừng để mình thân bại danh liệt chỉ trong một suy nghĩ”, Thiên Diệu Linh Vũ vừa nghe, lập tức cười lớn ha ha nói: “Cậu là người ngông cuồng nhất mà tôi từng gặp, hy vọng chốc nữa cậu vẫn có thể ngông cuồng như vậy, đến đi”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện