Chương 1050
Một lát sau, thân thể Thương đã bị một lớp sương xám vây quanh, sau đó thì nhập vào lòng đất.
Không biết qua bao lâu, mặt đất rung lên, Thương chầm chậm bò dậy.
Lúc này, nó chỉ còn lại nửa người liền với đầu, nhưng nửa người đã hoàn toàn biến thành màu xanh.
Nó dùng nửa cái đầu nhìn xung quanh, sau đó trèo lên thi thể võ sĩ đen bên cạnh.
Thương dùng một tay gỡ toàn bộ xương của võ sĩ đen, sau đó bày trên mặt đất.
Tiếp đó nó tập trung chọn một vài mảnh xương rồi đặt xuống người mình.
Một lát sau, trong miệng Thương phun ra một lượng lớn bụi tro, bao phủ quanh người nó.
Khoảng hai tiếng sau, bụi tro tan đi, một Thương hoàn toàn mới đã đứng dậy.
Lúc này, cơ thể nó định hình cao đến một mét tám, xương toàn thân có màu xanh. Các mảng gân dày đặc được kết nối khắp nơi, đồng thời cũng sinh ra một tầng cơ bắp.
Thương nhìn cơ thể của mình, dường như nó cảm thấy không hài lòng, sau đó trong miệng nó lại phun ra bụi tro bao phủ mình.
Một lát sau, bụi tro tản đi, trước ngực nó nhô lên hai cái bọc lớn.
Lúc này, trên người Thương dâng lên ánh sáng xanh, một lát sau ngưng kết thành một lớp da màu xanh.
Bây giờ nó đã hoàn toàn có hình dáng người, ngoại trừ không mặc quần áo, không có tóc, da màu xanh ra, những thứ khác nó không khác gì với người thường.
Thương cười một tiếng, nó rất hài lòng với thay đổi của mình.
Nó cũng không biết tại sao mình phải làm vậy.
Làm như vậy ngoại trừ lãng phí năng lượng ra thì không thể mang lại cho nó bất cứ lợi ích gì.
Chỉ
…
Lục Hi tỉnh dậy đã là gần trưa, còn chưa chờ anh đứng dậy rửa mặt, Miwa Nozaki, Hoắc Tư Duệ và Chân Nhi liền gõ cửa đi vào.
“Anh Lục, gia tộc Thiên Diệu gửi thư khiêu chiến, mời anh mười giờ tối mai đánh một trận ở sơn trang Diệu Quang, sinh tử không phân”.
Hoắc Tư Duệ đưa cho Lục Hi một bức thư khiêu chiến, mặt đầy lo lắng nói.
Lục Hi nhướng mày một cái, nhận lấy thư khiêu chiến, anh nói: “Xem ra gia tộc Thiên Diệu một lòng muốn giết tôi cho hả giận đây mà”.
“Gia tộc Thiên Diệu có thể khiêu chiến một lần nữa, e là đã chuẩn bị chu toàn rồi, chủ nhân, chúng ta có nên chuẩn bị một chút, điều Lâm Tiêu bọn họ qua không?”, Miwa Nozaki cau mày nói.
Lục Hi cười nhạt đáp: “Không cần, tôi đã ngưỡng mộ từ lâu đối với vị đệ nhất tông sư Thiên Diệu Chân của Viêm Hạ, sớm muốn gặp gỡ để mở mang kiến thức rồi”.
Trong giọng nói của Lục Hi mang theo đầy vẻ hào hứng và tự tin.
Ngày hôm sau.
Khi Lục Hi tỉnh giấc đã vào buổi trưa.
Vừa rửa mặt xong, Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki và Chân Nhi đã gõ cửa đi vào.
Hoắc Tư Duệ đẩy một chiếc xe đồ ăn lớn đi đến trước bàn ăn, cô mở nắp, bên trong là nửa miếng sườn cừu nướng, kèm theo một bát rau củ tươi lớn.