Chương 1052
Lúc này, Diệp Phùng Xuân nghe thấy lời này liền lập tức nói: “Anh Linh Vũ, sát trận Diệu Quang quả thật lợi hại như vậy sao, chắc chắn có thể tru diệt Lục Thiên Hành?”
Thiên Diệu Linh Vũ mặt đầy tự đắc, ông ta vuốt râu nói.
“Sát trận Diệu Quang chính là do tổ tiên Thiên Diệu tôi để lại, uy lực cực kỳ lớn, hơn nữa, rót vào lực lượng càng nhiều, uy lực cũng càng lớn, tập hợp tất cả sức mạnh của cao thủ gia tộc Thiên Diệu. Chẳng lẽ không giết được một Lục Thiên Hành?”
Diệp Phùng Xuân nghe xong, ông ta gật đầu liên tục: “Như vậy quá tốt, bên trong có sát trận Diệu Quang, bên ngoài có lực lượng hùng hậu canh giữ, tên Lục Thiên Hành này không chết ở đây thì thật không đúng lẽ trời rồi. Tôi liên lạc cho vị kia, để người đó lập tức bố trí nhân viên”.
Diệp Phùng Xuân vừa nghe đến uy lực khổng lồ của sát trận Diệu Quang, nhất thời lòng tin tăng lên gấp bội.
Thiên Diệu Linh Vũ gật đầu, bảo Diệp Phùng Xuân tự đi liên lạc, Lục Thiên Hành thực lực mạnh mẽ, mặc dù ông ta có đầy đủ lòng tin với sát trận Diệu Quang, nhưng ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu Lục Thiên Hành chạy trốn, lực lượng hùng hậu vòng ngoài cũng sẽ cùng bảo vệ, chí ít có thể cho bọn họ tranh thủ chút thời gian truy kích.
Lúc này, trong một sơn cốc dưới chân núi ngoại ô Thượng Kinh.
Sơn cốc này được bao phủ bởi toàn bộ lưới ngụy trang màu xanh bộ đội, ở trên cao căn bản không thể phát hiện ra được, cửa cốc cũng có người cầm súng tuần tra, người ngoài khó có thể tiến vào.
Lúc này, ở khoảng đất trống trung tâm sơn cốc, bốn mươi năm mươi quân nhân cường tráng cởi tr ần đang đánh một bộ quyền quân thể rất đều nhịp, mạnh mẽ uy phong.
Còn ở chỗ bóng mát gần sườn núi, một chàng thanh niên toàn thân cơ bắp đang nằm trên đó, trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, tỏ ra khá
Ở bên cạnh hắn ta còn có hai tên cường tráng cũng nghiêng người dựa vào sườn núi, mặt đầy chán nản.
“Anh Dương, anh nói xem bao giờ mới có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, thật nhàm chán quá đi”.
Một người trong đó hỏi.
Người đàn ông cường tráng kia đương nhiên chính là đội trưởng của Viêm Long – Dương Quân. Hắn ta lười biếng nói.
“Con mẹ nó tao đâu biết, bị phái đến cái chỗ quỷ quái này huấn luyện một đám hèn nhát, ông đây thấy cũng quá đủ rồi”.
Lúc này, một người khác nói: “Nhớ giáo quan Lục quá, anh ta thật sự lợi hại, nếu có thể truyền thụ cho tôi hai chiêu thì tốt”.
Dương Quân nghe xong cười hắc hắc nói: “Hai tên rác rưởi chúng mày không có tư cách đó đâu, chỉ có đội trưởng thiên phú dị bẩm tao được giáo quan Lục vừa ý đích thân truyền đại pháp cho, về sau chúng mày cố mà đi theo ông đây, tao có thịt ăn cũng sẽ không quên cho chúng mày uống canh”.
Hai người nhìn Dương Quân, mặt đầy hâm mộ nói: “Anh Dương đừng quên những lời anh nói đó, chúng em tin anh sau này tuyệt đối sẽ trở thành tướng quân số một Viêm Hạ, vị trí quân đội kia cũng nhất định là anh, đến lúc đó anh nhất định không thể quên bọn em”.
“Được rồi được rồi”.
Dương Quân mặt đầy dương dương đắc ý, giống như đã được ngồi lên vị trí quân đội kia.
Đúng lúc đó, loa phát thanh thao trường đột nhiên vang lên tín hiệu tập hợp.
Dương Quân hơi sửng sốt, hắn ta lập tức đứng lên, cùng hai thuộc hạ đi ra giữa thao trường.
Đội lính đặc chủng trên thao trường đã nhanh chóng tập hợp, đám người Dương Quân cũng đứng bên cạnh.