Chương 1054
Bây giờ nhìn thấy có nhiệm vụ, còn là thi hành nhiệm vụ ở sơn trang Diệu Quang, hắn ta liền hứng thú.
Mệnh lệnh của nhiệm vụ này là vào lúc mười rưỡi bao vây sơn trang Diệu Quang, trước khi chưa nhận được lệnh rút lui, phàm là người đi ra từ sơn trang thì đều phải bắn chết.
Nghe thấy mệnh lệnh này, Dương Quân hết sức bất ngờ và vui vẻ.
Thân là người sinh ra ở Thượng Kinh, hắn ta đương nhiên biết sơn trang Diệu Quang đại diện cho cái gì, có thể đến đó thi hành nhiệm vụ, nhất định là có kích động, cũng chứng tỏ ở đó chắc chắn xảy ra chuyện lớn.
Chuyện như vậy Dương Quân hắn ta sao có thể bỏ qua, phải đi chứ.
Lúc này, hai thuộc hạ của hắn ta thấy vậy, bọn họ cũng vội vàng đi lên, cười hì hì nói: “Đội trưởng, nhiệm vụ gì đó?”
Dương Quân lập tức tối sầm mặt, hắn ta đáp: “Đây là bí mật quân sự, có thể tùy tiện hỏi sao?”
Hai người nghe xong, sắc mặt tối sầm, trong lòng không ngừng phỉ báng.
“Vừa rồi anh còn ép buộc người ta cơ mà, người ta không nói anh liền muốn đánh gãy chân anh ta, bọn em hỏi một chút cũng không được”.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng không dám biểu lộ ra suy nghĩ ở trước mặt tiểu bá vương Dương Quân này, mà vẻ mặt bọn họ đầy nịnh nọt: “Đội trưởng, nhất định phải dẫn theo bọn em đó, bọn em cũng giống anh đều ở đây chịu ngột ngạt một tháng rồi”.
Lúc này, Dương Quân cười hắc hắc nói: “Các cậu yên tâm, tôi nói rồi, tôi ăn thịt, tuyệt đối có canh cho các cậu uống”.
Hai người nghe xong, trên mặt mới lộ ra ý cười.
Đêm dần dần tới.
Lúc này, Lục Hi, Miwa Nozaki cùng với Chân Nhi đã đến trước cửa sơn trang Diệu Quang.
Cửa sơn trang Diệu Quang đã thắp đèn đuốc sáng choang, hai chấp sự đứng
“Đi trước dẫn đường”, Lục Hi nhàn nhạt nói.
Hai chấp sự cũng không nói thêm gì nữa, bọn họ xoay người đi về phía trước.
Lục Hi bình thản đi theo phía sau vào bên trong.
Chấp sự dẫn đám người Lục Hi đi vòng quanh trong sơn trang, sau mười mấy phút, cuối cùng đã đi đến một quảng trường.
Quảng trường này rộng khoảng một ngàn mét vuông, chính giữa có pho tượng gần mười mét.
Pho tượng là hình dáng của một vị cổ nhân diện mạo gầy gò, đầu đội mũ thông thiên, bộ râu đen dài cả thước, ông ta mặc một chiếc áo đen, hai tay chắp sau lưng, đầu ngửa lên trời, nhìn cực kỳ có khí thế.
Còn Thiên Diệu Linh Vũ thì ngồi trên một chiếc ghế dựa cao dưới chân pho tượng, sau lưng ông ta còn có năm mươi sáu mươi người đứng xung quanh, Lục Hi liếc mắt nhìn, đều là cao thủ cảnh giới tiên thiên trở lên.
Lục Hi có chút kỳ quái, anh không phát hiện ra khí tức cường giả tông sư trở lên, chẳng lẽ Thiên Diệu Chân thật sự không có ở đây?
Điều này không thể nào, Thiên Diệu Linh Vũ đã là bại tướng dưới tay anh, ở đây không ai có thể vượt qua anh cả, bọn họ lấy cái gì đối kháng với mình, hay là tu vi của Thiên Diệu Chân đã cao đến mức bản thân anh không thể phát hiện ra.
Nếu thật sự là như vậy, Thiên Diệu Chân kia quả thực lợi hại rồi, là một đối thủ cực kỳ mạnh.
Hai chấp sự dẫn đám người Lục Hi đến đây, sau đó liền đứng đằng sau Thiên Diệu Linh Vũ.