Chương 1059
Lúc này, đám người càng kinh ngạc hơn. Người này rõ ràng là đang làm trái mệnh lệnh, như vậy sẽ bị phạt theo luật.
“Giáo quan Dương, cậu đừng làm khó tôi, đây là lệnh trực tiếp từ cấp trên của chúng tôi, tôi cũng không làm gì được”.
Vương Truyền Tân không biết Dương Quân có quan hệ gì với người này mà Dương Quân lại nói thế, nhưng quân lệnh như núi, đây là cấp trên trực tiếp của anh ta ra quân lệnh cho anh ta. Nếu không có chỉ thị khác nào từ cấp trên thì anh ta buộc phải thi hành quân lệnh này.
“Cấp trên cái đếch gì, động vào thằng này thì thằng này xử hết, mau rút quân cho tôi”, Dương Quân sầm mặt nói.
Dám động vào giáo quan Lục, đừng nói là cấp trên của một khu cảnh vệ, dù có là ông lớn quân đội thì Dương Quân hắn ta cũng sẽ tiến lên tranh đấu, làm loạn một trận.
Mà lúc này, người của gia tộc Thiên Diệu và Diệp Phùng Xuân vẫn đang kinh ngạc. Đây là ai mà dám không coi cấp trên khu cảnh vệ ra gì vậy?
Vương Truyền Tân vô cùng khó xử, sau đó, anh ta nói: “Giáo quan Dương, tôi cần liên lạc với cấp trên của tôi, mong cậu chờ một chút”.
“Tôi cho anh năm phút”, Dương Quân lạnh lùng nói.
Vương Truyền Tân gật đầu, đi sang một bên, bật mic liên lạc với cấp trên của mình.
Không bao lâu sau, Vương Truyền Tân đi tới, nói với Dương Quân: “Cấp trên tôi nói rằng nửa tiếng nữa sẽ tới, bảo cậu ở đây chờ”.
Dương Quân cười khẩy: “Còn muốn đến đây chèn ép tôi à, tôi chờ, chỉ là đại tá thôi mà”.
Dương Quân cũng không muốn làm khó Vương Truyền Tân, nên định chờ Cảnh Thụy tới, tự mình nói chuyện với ông ta.
Vương Truyền Tân nghe xong thì xoay người nói với đàn em: “Mọi người đừng hành động gì, chờ
Lúc này, Diệp Phùng Xuân mỉm cười. Cảnh Thụy này đã nợ ông ta một ân tình lớn, nói sẽ giúp ông ta một lần dù là bất kỳ chuyện gì. Đây chính là lúc để dùng đến Cảnh Thụy.
Chờ Cảnh Thụy tới, để xem cái tên cứng đầu này còn dám trái lệnh không. Đến lúc đó thu thập Lục Thiên Hành sẽ dễ như thu thập kẻ này thôi.
Lúc này, mọi người bắt đầu chờ với suy nghĩ của riêng mình.
Cảnh tượng vô cùng yên tĩnh.
Chưa đến nửa giờ, tai nghe của Vương Truyền Tân đã vang lên tiếng nói, sau đó là một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc mặc quân trang chỉnh tề đi tới.
Ông ta đi vào quảng trường, Vương Truyền Tân lập tức chạy ra cúi chào.
Cảnh Thụy trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vương Truyền Tân kể lại tình hình một lần, Cảnh Thụy nhìn Dương Quân, hỏi: “Sao lại ngăn cản nhiệm vụ? Cậu có biết làm vậy là sẽ phải đến tòa án quân sự không hả?”
Dương Quân nhìn Cảnh Thụy nói: “Bớt dọa nhau lại, chuyện này là chuyện ông quản được hay sao? Nếu là bình thường thì tôi cũng mặc kệ, nhưng nhiệm vụ hôm nay cần ngừng lại, lập tức rút lui khỏi nơi này”.
Cảnh Thụy nghe vậy thì rất là bực bội. Ông ta vốn cũng chẳng muốn xen vào chuyện này, nhưng ông ta thiếu nợ Diệp Phùng Xuân một ân tình, Diệp Phùng Xuân đã cứu sống bố của ông ta.