Chương 1066
Lục Hi kêu gào một tiếng, lẻ loi một mình tự về phòng, ném mình lên giường, nằm ngủ một giấc.
Ba ngày sau.
Buổi chiều, đám người Hoắc Tư Duệ ăn mặc trang điểm rực rỡ.
Hoắc Tư Duệ mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng dài chạm đất cổ chữ V, đeo dây chuyền sapphire, tóc búi kiểu quý phi, trông rất cao quý.
Hai tòa núi thấp thoáng sau cổ áo chữ V khoét sâu còn thu hút ánh nhìn hơn dây chuyền sapphire.
Lục Hi nhìn một cái, hơi cay mũi nói: “Có cần thiết mặc thế này không”.
Hoắc Tư Duệ nhìn sắc mặt của Lục Hi, che miệng cười: “Làm sao, váy dạ hội đều thế này mà”.
Lục Hi hừ một tiếng, không thèm để ý cô, còn Hoắc Tư Duệ cười càng vui vẻ hơn.
Bây giờ Miwa Nozaki rất thích văn hóa Hoa Hạ, thường xuyên mặc Hán phục giản dị.
Hán phục giản dị này giữ lại một số đặc trung của Hán phục, nhưng cũng khá giống với quần áo và trang sức hiện tại, mặc ra ngoài cũng không kỳ quái.
Hình như Chân Nhi chỉ có một bộ như vậy, áo choàng dài phục cổ màu trắng, Lục Hi cũng không có gì để nói về cách ăn mặc của Chân Nhi.
Người này cũng là một cao nhân, muốn mặc gì, đó là tự do của người ta, còn bản thân anh lại chỉ trang phục thoải mái vạn năm không đổi.
Lục Hi cảm thấy loại quần áo này mặc rất thoải mái, đã chuẩn bị rất nhiều bộ trong dị không gian.
Còn Hoắc Tư Duệ cũng không có ý kiến gì với cách ăn mặc tự nhiên thoải mái của Lục Hi.
Lục Hi đã đến cảnh giới không cần trang phục để thể hiện thể diện, mặc gì cũng không sao, bởi vì căn cơ của anh thực sự quá cường mạnh.
Bốn người trò chuyện một lúc, chỉ thấy A Đóa, và Ngụy Tuyết Mạn cũng đến.
Lúc này A Đóa mặc một bộ váy dạ hội hở lưng màu xanh lam, cũng dài chạm đất, cô ấy trang
Lục Hi vừa nhìn, cười nói: “A Đóa của chúng ta cũng biết trang điểm ăn mặc rồi, bây giờ đúng là chim sẻ hóa phượng hoàng rồi”.
Bị Lục Hi trêu chọc, khuôn mặt của A Đóa liền đỏ ửng, cô ấy mặc chiếc váy hở lưng này vốn đã rất xấu hổ, là do Ngụy Tuyết Mạn và Hoắc Tư Duệ cố khuyên cô ấy mặc.
Bây giờ vừa nghe Lục Hi nói vậy, A Đóa xấu hổ đến đỏ bừng mặt, muốn tìm chỗ nào mau chóng thay bộ này ra.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ trừng mắt nhìn Lục Hi một cái, nói: “Anh còn nói, tôi và cô giáo Ngụy khó khăn lắm mới bảo cô ấy mặc được đấy”.
“A Đóa, anh đùa thôi, bộ váy này rất đẹp, rất hợp với em, đừng nghĩ gì khác”, Lục Hi vừa thấy A Đóa vẫn xấu hổ, vội vàng an ủi.
Nghe thấy lời này của Lục Hi, sắc mặt của A Đóa mới dễ chịu hơn.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ nói: “Được rồi, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, còn phải đi tiếp khách nữa”.
Lục Hi gật đầu, mọi người cùng ra ngoài, đi lên hội trường buổi tiệc trên tầng cao nhất.
Là chủ nhà, đương nhiên bọn họ phải đến trước, chuẩn bị nghênh tiếp những vị khách khác.
Đợi bọn họ đến hội trường bữa tiệc, thấy giám đốc của Thượng Kinh Giai Mĩ đang bố trí một đám các cô gái xinh đẹp đứng khắp hội trường.
Giám đốc nhìn thấy đám người Hoắc Tư Duệ đến, vội vàng cắp mông chạy đến, gật đầu cúi người chào hỏi.
Hoắc Tư Duệ gật đầu, dẫn đám người Lục Hi đến tầng hai.