Trương Hồng Hà vuốt ve tấm lưng của Dương Bằng Nghĩa, im lặng rơi nước mắt.
“Em thì không sao, em chỉ là người nhà quê, lấy được người thành phố có học thức như anh là em đã mãn nguyện. Anh cũng rất tốt với em và con, các con luôn coi anh là tấm gương để noi theo học tập. Anh làm tốt lắm, anh không sai, là xã hội này sai”.
Nghe vợ mình nói vậy, Dương Bằng Nghĩa không thể kìm nổi nữa mà òa lên khóc.
Trương Hồng Hà chỉ không ngừng vuốt lưng chồng mình, mặc cho chồng xả lòng.
Một lúc sau, Dương Bằng Nghĩa cuối cùng cũng khống chế được cảm xúc, lau nước mắt, ôm vai vợ và nói.
“Chúng ta không cần về quê nữa đâu”.
Trương Hồng Hà không hiểu nhìn chồng mình, lúc sau mới đáp.
“Bên tòa soạn không lẽ vẫn giữ anh lại ư?”
Dương Bằng Nghĩa thở ra một hơi dài, nói lại.
“Không phải, anh được luân chuyển đến văn phòng Thành ủy, giờ anh đã là phó phòng rồi”.
Trương Hồng Hà nghe vậy thì không dám tin vào tai mình, chị ấy nhìn chồng mình một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Là, là thật sao?”
Dương Bằng Nghĩa cười: “Anh còn nói dối em làm gì chứ. Hôm qua anh đã đến nhận việc rồi, chẳng qua anh sợ đó chỉ là một giấc mơ cho nên chưa dám nói với em thôi”.
Nhận được lời khẳng định của chồng, Trương Hồng Hà cuối cùng cũng tin, đây là sự thật chứ không phải do chị ấy nghe nhầm.
Chỉ thấy Trương Hồng Hà đứng ngơ ngác tại chỗ mãi, sau đó mới ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nấc lên.
Những ngày qua, chị vô cùng lo lắng cho chồng mình, cũng lo lắng cho gia đình mình.
Mặc dù chị đã chuẩn bị về quê nuôi heo với chồng, nhưng chồng chị là một người thành thị, có học thức, chỉ vì mất việc mà còn phải về quê vợ chăn nuôi heo, chị cũng thấy buồn lòng.
Trương Hồng Hà biết tuy chồng mình không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn không dễ chịu.
Cũng vì sợ chồng buồn nên mấy ngày nay chị cố gắng không nhắc đến chuyện này mà chỉ giữ kín trong tim, hôm nay cuối cùng cũng được xả ra.
Một lúc lâu sau, hai vợ chồng mới lại ôm nhau, lần này là khóc vì vui sướng.
...
Dương Bằng Nghĩa quay về văn phòng, chỉnh sửa lại tài liệu trong tay, bao gồm cả video phỏng vấn ngầm nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng.
Cả chứng cứ Quách Chấn Ninh cấu kết với nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng để che giấu sự thật giúp họ, mỗi một tệp chứng cứ Dương Bằng Nghĩa đều ký tên mình lên trên rồi cất vào túi hồ sơ.
Sau đó, anh đến Ủy ban kiểm tra kỷ luật và thận trọng giao nộp lên.
Vì là nội bộ tố cáo, mà người tố cáo lại còn là Dương Bằng Nghĩa có chỗ dựa vững chắc, cho nên tài liệu này đã nhanh chóng được đặt lên bàn của chủ nhiệm ủy ban.
Lúc này, Quách Chấn Ninh ở trong văn phòng tòa soạn thì đang sợ run lên.
Ông ta nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn chẳng nghĩ ra nổi cách nào để thoát được kiếp nạn này.
Nếu quay lại lúc Dương Bằng Nghĩa chỉ là một phóng viên nhỏ thì mối quan hệ của ông ta có thể giúp ông ta được.
Nhưng bây giờ, khi Dương Bằng Nghĩa đã là phó phòng Thành ủy, địa vị gần với trung tâm quyền lực nhất thì ai còn dám mạo hiểm giúp ông ta nữa?
Ông ta gọi mấy cuộc mà đều bị đối phương từ chối, khi ấy ông ta mới hoàn toàn bỏ cuộc.
Nghĩ đi nghĩ lại, Quách Chấn Ninh bèn ngồi xuống chỗ máy tính, điều duy nhất có thể làm bây giờ là chạy trốn thôi, ông ta không muốn ngồi tù.
Bao nhiêu năm qua, ông ta đã ăn được
không ít, làm vô số việc đổi trắng thay đen. Ông ta cũng chẳng nhớ rõ mình đã làm những gì nữa. Nếu thật sự bắt đầu điều tra thì ông ta chắc chắn sẽ ngồi tù kịch khung luôn, cho nên ông ta không muốn ngồi tù.
Quách Chấn Ninh cắn răng, mở máy tính, quyết định chuyển tiền đi trước. Đừng thấy ông ta chỉ là tổng biên tập của một tòa soạn mà coi thường, những năm qua ông ta đã ăn đủ để sung sướng sống hết đời ở nước ngoài đấy.
Sau đó, chờ đến khi ông ta mở tài khoản ra thì mới ngơ ngác, ông ta nhận ra tài khoản của mình đã bị đóng băng.
Ngay lập tức ông ta run rẩy, biết mọi sự chẳng lành, ông ta suy nghĩ vài giây rồi quyết định.
Ở chỗ khác, ông ta vẫn còn giữ năm triệu tiền mặt, món tiền này đủ để cho ông ta ra nước ngoài làm buôn bán.
Nếu chuyện đã rồi thì Quách Chấn Ninh không còn do dự nữa, nhanh chóng hạ quyết định chạy trốn, nếu không thứ chờ đợi ông ta sẽ là tai ương lao tù.
Ông ta đã từng tuổi này rồi mà phải ngồi tù thì e là không còn cơ hội đi ra nữa, ông ta muốn liều một phen.
Sau khi quyết định xong, Quách Chấn Ninh đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, đi ra ngoài.
Nhưng khi ông ta đi ra đến sảnh thì đã thấy một nhóm người mặc trang phục kiểm tra kỷ luật đứng đó.
Quách Chấn Ninh mềm nhũn hai chân, ngã ngồi xuống đất.
Tốc độ của đối phương còn nhanh hơn ông ta nghĩ.
Một người dẫn đầu đi tới trước mặt Quách Chấn Ninh, lấy ra một tài liệu lóe lên trước mắt Quách Chấn Ninh rồi nói.
“Quách Chấn Ninh, ông bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ nhận hối lộ nên đã bị khai trừ khỏi Đảng và lập án điều tra, mời ông đi theo chúng tôi một chuyến”.
Nói xong, người đó vung tay, hai người phía sau lập tức bước lên đeo còng tay cho Quách Chấn Ninh đang tái mét mặt mày.
Mà nhóm nhân viên của tòa soạn đứng đầy sảnh nhìn thấy cảnh này cũng kinh sợ không thôi.
Quách Chấn Ninh bị đưa đi, mọi người sôi nổi bàn tán.
“Biết ngay không phải loại tốt lành gì mà, giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng bị điều tra”.
“Cứ đi đêm lắm thì có ngày gặp ma thôi, đáng kiếp”.
“Nghe nói Dương Bằng Nghĩa đã đến văn phòng Thành ủy làm đấy, có phải là anh ấy làm không nhỉ?”
“Anh ấy làm thì cũng là do Quách Chấn Ninh có lỗi trước, nếu Quách Chấn Ninh không làm gì thì ai mà thèm hại ông ta chứ?”
Cùng lúc đó.
Cục bảo vệ môi trường thành phố cùng với sở Cảnh sát đã lái xe tới nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng, Lưu Khải Minh bị nghi ngờ có liên quan đến tội đút lót và làm ô nhiễm môi trường nên đã bị đưa đi.
...
Ngày hôm đó, Lục Hi thức dậy, đi xuống tầng, vừa nhìn thấy Tần Lam và Vân Khả Thiên thì đau đầu.
Tần Lam là sống chết không chịu đi, còn Vân Khả Thiên từ sau khi Tần Lam đến thì hầu như hôm nào cũng có mặt.
Nhìn hai người này, Lục Hi khó chịu nói: “Đi ăn cơm”.
Truyện convert hay :
Trọng Sinh 90 Tiểu Kiều Tức