Chương 1094
Mà sự xuất hiện của Lục Hi cùng biểu hiện của đêm nay đã lọt hết vào trong mắt Lưu Diệu. Hắn đang cần một người dám đánh dám đua, không ngại mạng sống như Lục Hi.
Chỉ cần dám liều mạng, hắn sẽ bỏ vốn ra độ lại một con xe đua cao cấp, đến lúc đó ở cuộc thi toàn cuốc, đặt cược nhiều tiền thì chắc chắn có thể phất lên chỉ sau một đêm.
Còn an nguy của người lái xe như thế nào thì không thuộc phạm vi suy xét của Lưu Diệu. Hắn chỉ cần người liều mạng lái xe, như vậy mới có khả năng thắng lợi trong cuộc thi toàn quốc, trở thành người giàu có chân chính chỉ sau một đêm.
Mà cùng lúc đó, Lục Hi rời đi với một nụ cười lạnh lùng.
“Cá sắp cắn câu rồi”.
Ý định ban đầu của Lục Hi chính là muốn cho Lưu Diệu chú ý, xem Lưu Diệu có dám đánh cuộc chơi lớn một phen hay không. Nhưng hiện tại Lục Hi đã có ý tưởng khác.
Theo như Lưu Diệu nói thì đó là cuộc thi toàn quốc, quy mô hẳn sẽ rất lớn, mà Lưu Diệu cũng muốn đánh cuộc một phen, vậy thì Lục Hi sẽ cho hắn toại nguyện, để hắn chơi vui một lần, cược cả gia sản của hắn rồi trải nghiệm một cảm giác cực kỳ kích thích.
Lúc này, Lục Hi đi tới bên xe của mình, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên đang chờ.
“Sao, tiền đặt cược về tay chưa anh Lục?”, Tiết Cảnh Thiên hỏi.
“Về rồi”, Lục Hi cười đáp.
Diêu Na cũng nói: “Lục Hi, tôi thấy Lão đại Lưu nói chuyện với anh khá lâu, nói những gì thế?”
Diêu Na có vẻ rất quan tâm đến vấn đề này, nghiêm túc nhìn Lục Hi.
Lục Hi cũng không che giấu mà nói luôn: “Lão đại Lưu muốn tôi làm cùng hắn, nói là không lâu sau sẽ có một cuộc đua quy mô toàn quốc, và muốn tôi tham gia”.
Diêu Na nghe vậy thì nhíu mày.
Là người trong nghề nên Diêu Na có biết đến cuộc đua này.
Cuộc đua này đã kéo dài mười mấy năm, là cuộc đua phi pháp lớn nhất Hoa Hạ, người trong nghề về cơ bản đều tham gia, cô ta cũng không ngoại lệ, đã tham gia được hai mùa.
Nhưng nhân phẩm của lão đại Lưu cũng không tốt lành là
Lúc này, Diêu Na nhìn Lục Hi: “Lục Hi, chén cơm này không dễ kiếm đâu, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho kỹ, đừng đồng ý vội”.
“Đúng vậy, anh Lục, nghề này có nhiều góc khuất lắm, hơn nữa lão đại Lưu…”, nói đến đây, Tiết Cảnh Thiên bỗng ngậm miệng, nhìn đông ngó tây một chút, không dám nói thêm gì.
Lục Hi mỉm cười: “Hai người yên tâm, tôi có tính toán của riêng mình rồi”.
Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên nghe vậy thì không tiện nói thêm gì nữa, dù sao thì bọn họ cũng vừa mới quen, nói nhiều quá lại thành ra vô duyên.
Ngay sau đó, ba người nói đến cuộc đua kia, tên của nó là Ông Hoàng Đua Xe, vì nơi đó toàn là những người giàu có đam mê đua xe, ngoài một vài con xe đua hiếm gặp ra thì tiền đặt cược cũng rất kinh hoàng.
Mà người tổ chức và người sáng tạo ra cuộc đua này là một gia tộc cực lớn ở Tây Sơn – nhà họ Lương. Thực lực của nhà họ Lương vô cùng hùng hậu, địa điểm thi đấu là ở công viên Golden Sandy Beach tại Tây Sơn.
Nhưng công viên này đã bị nhà họ Lương mua đứt, chuyên dùng để tổ chức cuộc đua quy mô lớn mỗi năm một lần này.
Nghe đến đây, Lục Hi cũng đại khái đã biết, bên tổ chức hẳn là tông sư Lương Thông của Tây Sơn. Chỉ có người này mới có năng lực tổ chức cuộc đua phi pháp lớn như vậy trong suốt bao nhiêu năm qua.
Lúc này, Lục Hi nở một nụ cười kỳ lạ. Cũng không biết là bại gia tử thần cấp Vương Bá Hổ kia đang làm gì, chắc là đi khắp nơi khoe khoang, dù sao thì cũng chẳng có việc khác để làm.