Chương 1102
Trong thời gian này ngay cả nhà họ Lương cũng phái người tới hợp tác với Lục Hi, bảo anh trở thành tay đua của nhà họ Lương, nhưng lại bị anh từ chối.
Lưu Diệu nhìn theo, suy nghĩ liều mạng trong lòng ngày càng dày đặc.
Bản thân hắn chính là một tên xuất thân từ cờ bạc, tâm lý cờ bạc luôn ăn sâu trong lòng hắn, ở đây chỉ cần đạt được hạng ba liền có mấy trăm triệu, mà giành hạng nhất, vậy thì càng tuyệt vời, có thêm được khoảng mấy triệu tiền thưởng.
Nếu đặt cược thì sẽ kiếm được khoản tiền lớn, trong một đêm trở thành đại gia chục tỷ, tuyệt đối không phải là mơ.
Chiều hôm đó, đám người Lục Hi quay lại doanh trại chuẩn bị bắt đầu cuộc đua Rally, Lưu Diệu dẫn theo đám người Lục Hi, mặt hắn đầy nghiêm túc nói: “Người anh em, hãy cho tôi một câu trả lời, đối với cuộc thi lần này, bản thân cậu cảm thấy có thể giành được hạng bao nhiêu?”
Lục Hi thấy vậy, anh cười nhạt nói: “Trải qua mấy ngày quan sát, tôi cảm thấy giành được hạng hai hạng ba cũng không có chút vấn đề gì, nếu may mắn, hạng nhất không phải vấn đề gì khó”.
Tất cả mọi chuyện đều có một đạo lý, muốn thành công bạn không những phải có nỗ lực, mà còn phải có đủ may mắn, trong các giải đua xe, thực lực bạn có, nhưng giữa đường xe hỏng, vậy cũng hết cách, đây chính là số mệnh, do bạn bất hạnh mà thôi.
Nhưng ngược lại,
Nếu bạn có đủ may mắn, dù thực lực hơi yếu, vốn dĩ có thể giành được hạng hai, nhưng người hạng nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy đương nhiên bạn sẽ trở thành hạng nhất, cho nên nói may mắn cũng là một phương diện rất lớn, Lục Hi nói lời này cũng không phải không bình thường.
Lúc này, mặt Lưu Diệu trầm xuống nói: “Được, lời này chính là lời người anh em nói, yêu cầu của tôi cũng không cao, cậu phải đảm bảo nằm trong top ba, cạnh tranh hạng nhất, nếu không thể giành được top ba thì đừng trách có tôi không khách khí, nơi này chính là chỗ chôn của cậu”.
Nói xong, Lưu Diệu vung tay lên, đám người Vương Mãnh đột nhiên lấy súng ra nhắm vào đầu Lục Hi.
Đối mặt với Lưu Diệu bất ngờ trở mặt, Lục Hi nhất thời bị dọa sợ, anh vội vàng nói: “Lão đại Lưu, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ ra sức tranh giành, tuyệt đối không để anh thất vọng đâu”.
Lúc này, Lưu Diệu mới vung tay lên đáp: “Cậu tự thu xếp ổn thỏa đi, tôi đi báo danh, số mệnh của bản thân cậu và của tôi bây giờ đều giao cho cậu rồi”.
Nói xong, Lưu Diệu dẫn người rời đi.
Sau khi Lưu Diệu đi, Tiết Cảnh Thiên trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Sao tôi cảm giác cái tên Lưu Diệu này đang muốn liều mạng vậy”.
Lúc này, Diêu Na mặt đầy trầm ngâm nói.
“Lục Hi, lời của anh có hơi lớn quá rồi, bây giờ nhìn dáng vẻ của Lưu Diệu chắc là đã chuẩn bị dốc toàn lực đặt cược vào anh, nếu anh không giành được thứ hạng mà mình nói, Lưu Diệu mà táng gia bại sản thì sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.
Lục Hi cười nhạt đáp: “Hai người yên tâm, tôi có dự tính của mình, à đúng rồi, nếu hai người muốn đặt cược thì cứ đặt vào người tên Lưu Trường An nhé. Hắn ta là tay đua ngầm của nhà họ Lương, được top ba là chuyện không thành vấn đề”.
Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên nghe xong, bọn họ ngây ra: “Là thật sao?”
Phải biết rằng cuộc đua như này nếu thật sự có thể đoán ra top ba rồi đặt cược, vậy thì chắc chắn một đêm sẽ giàu to, đó là mơ ước của bao người, bọn họ có chút không dám tin Lục
Nhìn ánh mắt hoài nghi của hai người, Lục Hi cười nói: “Nếu hai người tin tôi thì cứ đặt cược đi, nghèo hay giàu thì phải xem bản thân hai người thôi”.
Lúc này, hai người nhìn nhau, Tiết Cảnh Thiên cắn răng nói: “Tôi tin tưởng anh Lục, tôi sẽ cầm cố xe cho nhà họ Lương, đặt hết vào Lưu Trường An”.
“Cậu không sợ Lục Hi lừa mình à?”, Diêu Na trầm giọng hỏi.
Tiết Cảnh Thiên lắc đầu nói: “Không sợ, anh Lục vừa nhìn liền biết không phải như vậy, tôi cũng sợ nghèo lắm, nhưng trong nhà còn có bố mẹ già và em gái, tôi muốn liều một phen”.
Lục Hi tiến lên vỗ vai Tiết Cảnh Thiên, anh cười một tiếng không nói gì.
Sau đó Tiết Cảnh Thiên tự lái xe rời đi, xem ra là đến văn phòng làm việc của nhà họ Lương ở công viên Golden Sandy Beach, đó là chỗ ghi danh, cũng là nơi thế chấp và vay mượn.
Lúc này, Diêu Na nhìn Lục Hi một hồi rồi nói: “Xem ra là anh định thua?”
“Đúng vậy”, Lục Hi nhàn nhạt nói.
“Anh và Lưu Diệu có thù oán gì mà lại muốn trừng trị hắn?”, Diêu Na hỏi.
Lục Hi khẽ cười đáp: “Cô biết Tư Không Trích Tinh không, cậu ta là bạn tôi”.
Diêu Na sửng sốt, chuyện này đương nhiên cô ta biết, ở trong giới kia của bọn họ, bí mật truyền đi rất nhiều, cái tên Tư Không Trích Tinh kia mới chơi không bao lâu đã bị Lưu Diệu gài bẫy lừa hơn năm trăm triệu, đồng thời xe hỏng người thiệt mạng, kết quả rất thảm.
Lúc này, Diêu Na cau mày nói: “Anh nói cho tôi chân tướng, không sợ tôi nói với Lưu Diệu sao?”
“Với thân phận của cô, cô sẽ làm ra chuyện này hả?”
Lục Hi liếc nhìn Diêu Na, anh cười ha ha một tiếng, sau đó rời đi.
Diêu Na mặt liền biến sắc, cô ta đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng lên xe của mình đi về phía văn phòng làm việc, nếu đã như vậy thì cô ta cũng phải kiếm một khoản, còn hơn không làm gì cả.
Lúc này, Lưu Diệu đến văn phòng làm việc, hắn gọi một cú điện thoại ở trên xe, không bao lâu có một người đàn ông trung niên từ trên tầng đi xuống, hắn ta lên xe của Lưu Diệu.
Sau khi người này lên xe, Lưu Diệu vội vàng lấy ra một điếu xì gà Cuba đưa cho hắn ta và nói: “Anh Phúc, lần này người anh em muốn tìm anh giúp đỡ”.
Người đàn ông trung niên được gọi là anh Phúc kia sau khi được Lưu Diệu châm xì gà cho, hắn ta hút một hơi nói: “Anh em chúng ta dễ nói, cậu cứ việc mở miệng”.
Lúc này, Lưu Diệu cười hì hì nói: “Lần này em muốn chơi lớn, em muốn vay một khoản tiền ở chỗ các anh, có thể số tiền sẽ hơi lớn”.
“Không sao, cậu cứ nói, cậu là người cũ ở đây rồi, vừa hay anh đây phụ trách bộ phận cho vay, đương nhiên sẽ cố gắng hết sức”, anh Phúc vừa hút xì gà vừa nói.
“Vậy được, em không khách sáo nữa, lần này em muốn năm trăm triệu”, Lưu Diệu cắn răng nói.