Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1110


trước sau

Chương 1110

Thân là lính tuần, vậy mà lại bị người ta làm nhục, còn bị cướp súng, quả thật là vô cùng nhục nhã, những người này rốt cuộc trong mắt còn có pháp luật hay không.

“Các người sẽ phải trả giá thật lớn cho hành động của mình”, Diêu Na la lớn.

Còn Vương Cảnh lại cười lớn: “Chờ sau khi ông đây chơi cô xong rồi nói, đến lúc đó xem ông đây có thể trả giá gì. Mau dẫn cô ta đi cho tôi”.

Vương Cảnh ra lệnh một tiếng, cao thủ vừa cướp súng của Diêu Na đứng bên cạnh hắn ta lại chậm rãi đi về phía cô ta.

Diêu Na nhìn thấy hắn đi về phía mình, sắc mặt không ngừng thay đổi.

Mặc dù cô ta cũng là cao thủ chiến đấu, nhưng đó là đối với người bình thường, kỹ năng chiến đấu của cô ta cũng thuộc hạng top trong trường cảnh sát.

Nhưng đối mặt với một cao thủ chân chính như người này, tự bản thân cô ta biết, ngay cả một chiêu cô ta cũng không ngăn nổi, trong khoảnh khắc bị cướp súng kia, cô ta cũng biết người này vô cùng lợi hại.

Lúc này, Diêu Na tỏ ra có chút bối rối, khi cô ta đang muốn há miệng kêu cứu, nhưng người đàn ông gầy nhỏ kia đã nhảy lên, một chưởng bổ về phía cổ cô ta.

Diêu Na biết nếu như bị nhắm trúng, mình chắc chắn sẽ hôn mê tại chỗ, rồi sau đó cũng bị mang đi, có thể tưởng tượng sẽ gặp phải chuyện gì.

Nhưng vào lúc Diêu Na mở miệng, cô ta mới phát hiện hình như mình bị một luồng lực tràng bao phủ, cô ta không thể nào phát ra âm thanh, mà lực tràng này chính là do tên đàn ông này phát ra.

Diêu Na nhìn một chưởng bổ tới, cô ta lại phát hiện mình không có cách nào né tránh, ngay cả cơ thể cũng giống như bị trói buộc, lúc này cô ta mới biết người này không phải lợi hại bình thường, lập tức cảm thấy lòng như tro tàn.

Một cảnh sát hình sự như cô ta vậy mà lại bị một tên nhà giàu làm nhục sao!

Đúng vào lúc Diêu Na cảm thấy đau lòng muốn chết, đột nhiên có giọng nói vang lên: “Gan chó lớn quá”.

Ngay sau đó, bóng dáng chợt lóe, một quyền đánh về phía người đàn ông gầy nhỏ.

Người đang ông cảm nhận được quyền phong ác liệt kia, hắn gấp rút xoay người, thu lại tư thế quay lại bên cạnh Vương Cảnh, hắn cau mày nhìn người đến.

Lúc này, Diêu Na cảm giác được lực tràng bao phủ quanh mình đã nổ tan tành, cô ta quay trở lại thế giới tự do.

Bấy giờ cô ta mới phát hiện, bóng dáng trước mắt này chính là Lục Hi.

Anh còn là cao thủ?

Trong lòng Diêu Na kinh ngạc không thôi.

Lúc này người đàn ông gầy nhỏ hai mắt nhìn chằm chằm Lục Hi, tinh quang trong mắt lóe sáng.

Một quyền vừa xong kia khiến hắn cảm thấy người này rất khó đối phó, vì vậy hắn thận trọng trở lại bên cạnh Vương Cảnh, suy cho cùng nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của hắn là bảo vệ an toàn cho Vương Cảnh.

Nhưng hắn cũng biết Lục Hi không hề dùng sức, người ở đây quá nhiều, Lục Hi không muốn gây nên hỗn loạn, cho nên chỉ là ngăn hắn lại, phá lực tràng của hắn, nếu không thì một quyền của Lục Hi cũng có thể đưa hắn vào chỗ chết.

Lúc này, Vương Cảnh giận dữ nhìn Lục Hi: “Con mẹ nó mày là ai, dám quản việc vớ vẩn của ông đây?”

“Tôi là bố anh đấy, nếu không ai quản anh, hôm nay ông đây thay người nhà anh dạy dỗ anh một trận”.

Sắc mặt Lục Hi trầm xuống, trong lúc nói chuyện, anh cất bước tiến lên, một cái tát liền phất về phía Vương Cảnh.

Bấy giờ, người đàn ông gầy nhỏ thấy vậy, hắn sải bước chặn trước người Vương Cảnh, đánh một quyền về phía Lục Hi.

“Cút ngay”.

Lục Hi hét lên, thuận thế đánh một phát về phía tay Vương Cảnh.

Người đàn ông gầy nhỏ liền kinh hãi, đòn đánh này quá mức thần kỳ, hắn có cảm giác không thể nào phòng ngự được.

Vào lúc hắn đang nghĩ xem làm sao ngăn cản đòn đánh này, một

luồng kình khí ác liệt phát ra trên bàn tay Lục Hi, bổ về ngực hắn.

Một tiếng “Ầm” vang lên, khóe miệng người đàn ông ngậm máu, lùi liên tiếp bốn năm bước không dừng lại, cuối cùng đặt mông ngồi xuống.

Sắc mặt Vương Cảnh biến đổi, sau khi Lục Hi bổ xuống, một cái tát giương lên, tát vào mặt Vương Cảnh.

Tiếng bạt tai giọn giã vang lên “Bốp” một tiếng, Vương Cảnh xoay ba vòng tại chỗ mới dừng lại, ngay lập tức một bên mặt sưng lên.

Bấy giờ động tĩnh bên này đã kinh động đến những vị khách gần đó, mọi người rối rít nhìn sang.

“Aiz!”

Lục Hi thở dài trong lòng.

Một lát sau, Vương Cảnh mãi mới tỉnh táo lại, hắn ta nhìn Lục Hi, mặt không cam lòng nói: “Mày dám đánh tao?”

Vương Cảnh cũng là bá chủ tung hoành ngang dọc ở thành phố Nguyên Thái, đều là hắn ta đánh người khác, từ lúc nào người khác cũng dám đánh hắn ta, quả thật Vương Cảnh không dám tin.

Lúc này, Lục Hi nhàn nhạt nói: “Đánh người còn phải xem giờ sao”.

“Con mẹ nó, ông đây phải giế t chết mày”, Vương Cảnh gào lên giống như thằng điên.

Lập tức người đàn ông gầy nhỏ kia cùng mấy tên đi cùng Vương Cảnh vây Lục Hi và Diêu Na lại, còn có hai người giơ súng ra, nhắm về phía hai người.

Diêu Na liền kinh hãi, cô ta nói: “Các người dám nổ súng ở đây, muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?”

Còn hai người cầm súng kia cười lạnh: “Ông đây có thẻ giữ súng, làm sao”.

Lúc này, Lục Hi nhìn người đàn ông gầy nhỏ, anh chậm rãi nói: “Anh một lòng muốn tìm cái chết?”

Sắc mặt người đàn ông gầy nhỏ khẽ thay đổi, hắn biết mình không phải đối thủ của Lục Hi, nhưng mệnh lệnh của Vương Cảnh hắn cũng không dám không nghe, chỉ có thể nhắm mắt đấu với anh.

“Thật xin lỗi, ăn lộc vua thì phải trung thành với vua, tôi cũng không còn cách nào khác”, người đàn ông gầy nhỏ nói.

“Ha ha”, Lục Hi cười nói: “Một tên nhà giàu không bằng con chó, cũng không đáng gọi một chữ ‘Vua’, anh đừng quá đề cao hắn”.

Lục Hi vừa dứt lời, anh liền nghe thấy Vương Cảnh tức giận nói: “Con mẹ nó, mày chết đến nơi rồi còn cứng miệng”.

Lục Hi chau mày, xem ra dạy dỗ hắn ta vẫn còn nhẹ lắm, vào lúc Lục Hi đang nghĩ xem có nên đánh gãy chân hắn ta không, đột nhiên anh lại nghe thấy giọng nói hốt hoảng: “Vương Cảnh, con mẹ nó anh muốn tìm chỗ chết sao?”

Sát khí Vương Cảnh dâng trào, lửa giận ngút trời, lập tức hắn ta âm thầm nhìn xung quanh: “Ai, con mẹ nó đi ra cho ông đây, hôm nay ông đây không g iết chết các người thì tao không phải họ Vương”.

Một tên Lục Hi mà dám để hắn ta mất mặt, bây giờ lại có một tên khốn kiếp dám nói như vậy với mình, Vương Cảnh quả thật tức đến bùng nổ rồi.

“Con mẹ nó mày giết đi tao xem”.

Lúc này, Vương Bá Hổ mặt đầy tức giận, gã dẫn theo Lương Bách Hiếu đến trước mặt Vương Cảnh.

Vương Cảnh mở đôi mắt say lờ đờ, khó khăn lắm mới nhìn thấy người đến chính là Vương Bá Hổ, hắn ta mặt đầy tươi cười nói: “Anh Bá Hổ, là anh à, vừa hay anh đến rồi, tên khốn này không nể mặt em, anh Bá Hổ giúp em xả giận”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện