Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1117


trước sau

Chương 111 7

“Đừng, tất cả mau lùi ra xa”, Lục Hi vội vã quát một tiếng.

Nhưng những người quân nhân cứng ngắc này chỉ nghe theo mệnh lệnh của chỉ huy và hoàn toàn phớt lờ lời cảnh tỉnh của anh, mười bệ phóng tên lửa ngay lập tức được nạp đạn và nhắm bắn, sau đó khai hỏa phóng ra.

Chỉ thấy hai đầu của bệ phóng tên lửa RPG nổi lên tia lửa, mười tên lửa mang theo vây bùng cháy ở phần đuôi bay về phía vượn khổng lồ.

Lúc này vượn khổng lồ cũng nghe thấy tiếng động tức khắc ngoảnh đầu nhìn lại tên lửa đang xé rách không khí mà lao tới, nó chỉ vươn tay che mặt mình.

“Bùm bùm bùm!”

Cùng một tràng tiếng nổ liên tiếp, tất cả mười quả tên lửa đều trúng đích, vượn khổng lồ cũng không ngừng gào rú và lùi lại.

Trên gương mặt Trương Thuận cuối cùng cũng nở một nụ cười thích ý.

Tên lửa RPG là khí tài chuyên dùng đối phó với xe tăng, nếu mười mũi tên toàn bộ đều trúng đích thì con vượn khổng lồ này cho dù không chết cũng phải chịu thương tổn nặng nề, hắn ta cuối cùng cũng có thể hả dạ trong lòng.

Nhưng sau khi khói thuốc súng tan đi, vượn khổng lồ đứng đó lành lặn không sứt mẻ.

Nó lúc này giống như đã triệt để bị chọc giận, chỉ thấy nó đột ngột hung tợn xông về phía những cảnh sát đặc nhiệm đã bắn tên lửa vào mình kia, đến giữa đường thì nhổ một gốc cây cổ thụ to lớn rồi dùng lực đập mạnh tới.

Cây đại thụ này cao hơn 20 mét với đường kính phải ba bốn người vòng tay ôm mới hết, nếu cứ như vậy quét tới sợ rằng ít nhất cũng khiến 20, 30 người thương vong.

Nhóm cảnh sát đặc nhiệm kia chứng kiến một màn này liền rơi vào hoảng loạn, cấp bách trốn chạy khắp nơi.

Đúng lúc này bên tai họ lại vang lên một tiếng hét lớn, Lương Thông từ phía sau cảnh sát đặc nhiệm nhảy ra ngoài, trên người ông ta lập lòe một tầng ánh sáng trắng, sau đó vận sức tung ra một quyền đập vào thân cây đại thụ.

‘Ầm’ một tiếng, cây đại thụ bị Trương Thuận đánh vỡ vụn ngay giữa không trung, mảnh vụn bay tán loạn, mà hắn cũng vững vàng rơi xuống mặt đất.

“Hay”.

Tiếp đó phía sau lập tức truyền tới tiếng reo hò của đám đông.

Lần này, khuôn mặt của Trương Thuận càng trở nên vặn vẹo khó coi.

Chỉ thấy hắn hét về phía Lương Thông: “Ai kêu ông làm vậy?”

Sắc mặt Lương Thông chợt thay đổi, đáp lạnh băng: “Tôi không ra tay, không lẽ lại giương mắt nhìn người của anh cứ như vậy chết đi sao?”

“Bọn họ là quân nhân, đây là sứ mệnh của họ, không cần các người phải lo lắng, lập tức lùi ra phía sau cho tôi nếu không sẽ xử lý theo quân pháp”, Trương Thuận trầm giọng nói.

Người trong giới võ đạo Tây Sơn đều nhìn Trương Thuận với ánh mắt sững sờ, Lương Thông cứu mạng thuộc hạ của hắn ta nhưng hắn lại tỏ thái độ gay gắt với nhóm người Lương Thông như vậy có phải là điên rồi hay không?

Lục Hi cũng cau chặt mày, Trương Thuận dường như đã trầm luân vào ma chướng, thật không thể hiểu nổi, tuy nhiên tình hình trước mắt đã không cho phép anh suy nghĩ nhiều thêm nữa, vượn khổng lồ đang phi nhanh và đã gần như bổ nhào về phía nhóm cảnh sát đặc nhiệm, chuẩn bị buông tay tàn sát.

Lục Hi dồn sức vận khí, lòng bàn tay lại một lần nữa ngưng kết ra một ngọn thương dài mười mét, anh giậm chân nhảy vọt lên hơn mười trượng liền đuổi theo con vượn khổng lồ.

Lúc này Trương Thuận lại hạ lệnh: “Tên lửa dồn bắn, những người khác công kích tự do”.

Theo mệnh lệnh của Trương Thuận, tên lửa lại được phóng lên, những cảnh sát đặc nhiệm khác cùng đủ các loại vũ khí trong tay cũng không ngừng vang lên từng trận ‘bang bang bang’, điên cuồng tấn công về phía vượn khổng lồ.

Lúc này Lương Thông cũng hầm hầm giận dữ, ông ta còn đứng trước mặt những người này nhưng Trương Thuận căn bản không quan tâm tới sống chết của ông ta.

Thế nhưng ông ta vẫn đè nén lửa giận, nhảy vọt lên rồi đáp xuống một cây đại thụ, trên người lấp lánh ánh sáng trắng, bàn tay ngưng kết ra hai chiếc mã tấu, thân dao bùng cháy ngọn lửa màu trắng, sẵn sàng truy cản vượn khổng lồ lao tới bất cứ lúc nào.

Lương Thông cũng nhìn ra được hỏa lực của cảnh sát đặc nhiệm hoàn toàn không tạo thành được bất kỳ uy hiếp nào với vượn khổng lồ, Trương Thuận này suy nghĩ quá ngây thơ.

Quả nhiên vượn khổng lồ lúc này giống như phát cuồng

bất chấp tất cả lao về phía trước, những tên lửa dội xuống thân nó kia đều bùng lên tia lửa rồi tắt lịm, không gây bất kỳ sát thương nào cho nó, càng không nói đến những khẩu súng bình thường càng trở nên vô dụng.

Mắt thấy tất cả vũ khí đều không có tác dụng mà vượn khổng lồ thì đã lao tới ngay trước mặt, sắc mặt của Trương Thuận lúc này mới thực sự thay đổi, hiện lên nét sợ hãi.

Chỉ vừa mới rồi hắn ta còn tưởng rằng Lương Thông muốn cướp đoạt sự nổi trội của bản thân mà phẫn nộ không thôi nhưng hiện tại khi con vượn khổng lồ này chân chính tìm đến trước mặt, hắn mới nhận thức được sự đáng sợ của nó.

Thân hình cao ngang tòa nhà mười mấy tầng mang tới cho người ta một loại cảm giác áp bức kinh khủng, không những vậy trên người nó còn toát ra hơi thở hung bạo, càng đến gần, tất cả cảnh sát đặc nhiệm cùng bản thân hắn càng cảm nhận được sự khủng hoảng từ trong tâm hồn.

Lúc này vượn khổng lồ chỉ còn cách khoảng mười mét, Trương Thuận rốt cuộc không chịu nổi áp lực khổng lồ kia mà gào lên một tiếng rồi đổ gục xuống đất, trừng to đôi mắt nhìn vượn khổng lồ hung ác vô cùng đang lao về phía hắn ta và những người khác.

Đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng hét lớn của Lương Thông, ông ta từ trên cây nhảy xuống, mã tấu trong tay bao hàm đao quang dài bảy tám mét chém về phía sau đầu của vượn khổng lồ.

Vượn khổng lồ cảm nhận được tiếng xé gió mạnh mẽ sau gáy liền quay đầu lại, một cánh tay cũng theo đó vung lên.

Nối tiếp một tiếng “rầm” lớn, Lương Thông lập tức bị chấn động bắn ngược ra ngoài, ông ta liên tiếp lật người mấy cái rồi rơi xuống trước mặt mấy người Trương Thuận, khóe miệng tràn ra một vệt máu.

Tuy rằng Lương Thông vừa ra tay liền chịu thiệt nhưng cũng thành công ngăn cản vượn khổng lồ chạy loạn, chỉ thấy hai tay nó chống đất, bỉu môi gầm nhẹ với Lương Thông.

Lương Thông lau vết máu nơi khóe miệng, bày thế trận chờ quân địch.

Mà lúc này các cao thủ phía sau cảnh sát đặc nhiệm cũng nhao nhao nhảy về phía trước cùng Lương Thông xếp thành một hàng ngang, trong tay họ lần lượt ngưng kết ra đủ loại hình dạng khí binh, cùng Lương Thông kề vai chiến đấu.

“Mọi người cẩn thận, con yêu thú này rất lợi hại, đừng liều lĩnh”, Lương Thông cao giọng nghiêm nghị nói.

Từ lần tiếp xúc vừa rồi, Lương Thông nhận thấy con vượn khổng lồ này vô cùng mạnh mẽ, đến ông ta cũng không phải đối thủ của nó, năng lực của nó đã vượt quá dự tính của ông ta, cực kỳ khó đối phó, kế hoạch trước mắt chính là hãm chân vượn khổng lồ, xem xem Lục Hi có cách nào có thể khuất phục được nó hay không, nếu Lục Hi cũng không làm được vậy mọi người chỉ có thể tự tìm đường thoát thân cho mình.

Giờ phút này Lục Hi cũng đuổi tới, anh đã không màng tới việc ẩn giấu thực lực nữa, con vượn khổng lồ này quả là không tầm thường, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lương Thông và những người khác có lẽ còn có thể tránh khỏi thương vong, nhưng những cảnh sát đặc nhiệm kia cũng chỉ còn con đường chết.

Chỉ thấy toàn thân Lục Hi cuộn trào lên ngọn lửa màu vàng sẫm cao hơn năm mét, tay anh nắm trường thương mười mét, giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, anh quát một tiếng, trường thương liền đâm vào lưng vượn khổng lồ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện