Chương 1143
Lúc này, mọi người trên khán đài đều tập trung quan sát trận quyết đấu trong sân.
Bấy giờ, bọn họ đều nhận ra những con nhân vật máu mặt trong thế giới ngầm đều đang xả thân đối địch, bấy giờ, dù là những người từng bị họ ức hiếp thì cũng cực kỳ kính nể họ.
Đây là chuyện quốc gia đại sự dân tộc, khi bị người ngoài khiêu chiến thì người Hoa Hạ sẽ tự động tập trung lại, tất cả mâu thuẫn đều hóa thành hư vô, bọn họ chỉ mong rằng những người đó có thể bằm thây tên Somchai thành vạn đoạn.
Lúc này, Vương Hổ và Somchai đang đánh với nhau khó phân thắng bại, song đao của Vương Hổ hệt như mưa đêm bốn phương, bao phủ lấy Somchai, chém vào người hắn ta.
Thế nhưng toàn thân Somchai như tường đồng vách sắt, vẫn chống lại song đao của Vương Hổ, ngoài những tiếng keng keng thì trên người hắn ta chỉ có thêm vài vệt trắng, sau đó cũng biến mất hết, tuy thế công của Vương Hổ cực kỳ sắc bén và mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể tạo thành thương tổn gì đáng nói trên người Somchai.
Somchai trong màn mưa đao đó, dường như cả người hắn ta đều là vũ khí, hắn ta vừa lên gối vừa tung người đánh về phía Vương Hổ.
Hai người giao chiến dữ dội được vài phút, thì Vương Hổ đã tìm thấy cơ hội, chợt hét lên một tiếng, song đao bỗng nhiên dấy lên ngọn lửa chân khí màu trắng bay lên chém vào hạ sườn Somchai.
Vì Vương Hổ đã nhìn thấu, tuy Somchai vẫn luôn dùng cơ thể mình để đỡ lấy song đao nhưng lại luôn bảo vệ hạ sườn của mình, có vẻ đó chính là điểm yếu của hắn ta, đây là cơ hội hiếm có.
Somchai lại nở nụ cười quỷ dị, sau đó hai tay dang rộng, dùng thế hai tay bịt tai để đánh mạnh vào đầu Vương Hổ.
Bấy giờ, Vương Hổ chợt giật mình, hoàn toàn không quan tâm đến những điều khác, vẫn vung đao chém vào hạ sườn của Somchai.
“Vương Hổ không ổn rồi”.
Lúc này, có người đã bật thốt thành tiếng.
Vương Hổ đang đánh rất liều mạng, dù có thể chém trúng hạ sườn của Somchai, khiến hắn ta bị thương nặng, hoặc chết, nhưng bản thân trúng phải một đòn của Somchai, Vương Hổ cũng sẽ chết, đó là chuyện không có gì để nghi ngờ.
Nhưng, lúc này Vương Hổ đã không còn quan tâm nữa, dồn hết tất cả chân khí của mình, đánh vào hạ sườn Somchai.
“Keng keng”, hai tiếng giòn vang, song đao chém vào hạ sườn hắn ta, Somchai vẫn bình yên vô sự, mà hai đấm cực kỳ hung ác của hắn ta đã đánh vào hai tai Vương Hổ.
“Bộp”, một tiếng, chỉ thấy đầu Vương Hổ nổ thành một đống máu, chỉ còn lại cơ thể lảo đảo vài cái, yếu ớt ngã xuống.
“Vương Hổ”.
Các vị đại lão sợ hãi, vội vàng đứng bật dậy, chạy tới chỗ Vương Hổ, nhìn Vương Hổ chết thảm, mọi người chỉ thấy ngọn lửa giận trong lòng mình đang bốc lên hừng hực, dường như có thể đốt họ thành tro tàn.
Lúc này, cả đám cùng xoay người lại, bao vây Somchai.
Lúc này, những người đang ngồi xem kia, ngoài gương mặt hoảng sợ ra thì chẳng có ai phát ra chút âm thanh nào.
Vương Hổ chết rất thảm, bọn họ thật sự không thể tin được, trên đời này vẫn còn người tàn nhẫn như thế, đúng là điên rồi, bấy giờ, mọi người hận không thể xé xác tên Somchai này ra.
“Đánh chết hắn”.
“Đánh chết hắn”.
“Đánh chết hắn”.
Bọn họ trông thấy hơn mười đại lão bao vây lấy Somchai, hình như đang muốn cùng nhau ra tay, họ bèn hô lên thật to, tên Somchai này thật sự rất đáng hận, lúc này bọn họ đã không còn quan tâm đến nguyên tắc làm gì nữa, chỉ muốn các đại lão giết chết hắn ta mà thôi.
Lúc này,
Bấy giờ, họ thấy Phù Đồ rút Đại Đường Trảm, nói: “Các vị, mọi người cứ lui xuống trước đã, đừng để chúng ta bị người đời nhạo báng”.
Mọi người nghe thế thì ai cũng hung hăng trừng mắt nhìn Somchai một cái, sau đó tức giận trở về chỗ ngồi của mình.
Thế giới ngầm có nguyên tắc của thế giới ngầm, một đánh một thì chỉ được đánh đúng như vậy mà thôi, dù không phải là đối thủ, cũng phải làm theo nguyên tắc.
Đó là nguyên tắc được truyền qua trăm ngàn năm, tuy rằng Triệu Cần Thiên bị thương nặng, Vương Hổ chết thảm, nhưng nguyên tắc thì vẫn là nguyên tắc, nếu bọn họ không tuân thủ, thì sau này sẽ chẳng còn nguyên tắc gì đáng nói nữa.
Somchai nhìn Phù Đồ cầm Đại Đường Trảm trong tay, hắn ta nhướng mày, chậm rãi vẫy vẫy tay.
Lúc nãy, Phù Đồ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, sau khi Vương Hổ chết thảm như thế, Phù Đồ vẫn quyết định đứng ra, vẫn giữ vững nguyên tắc của thế giới ngầm nên hắn ta lập tức nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Còn những người máu mặt kia thì đều dồn hết mọi hi vọng vào Phù Đồ, bởi vì hắn ta được gọi là Phù Đồ chín mạng, lực chiến mạnh mẽ của hắn ta là thứ những người kia đều công nhận, nếu Phù Đồ cũng không phải là đối thủ của Somchai, thì bọn họ thật sự không dám tưởng tượng tiếp theo đây sẽ là cảnh tượng thảm thiết đến mức nào.
Lúc này, Ân Bặc nói: “Các vị, nếu Phù Đồ cũng không đánh lại thì đừng ai tranh giành với tôi, thân là chủ nhà, lẽ ra tôi phải là người đầu tiên đứng ra, bây giờ, đã là chậm trễ lắm rồi”.
Tất cả mọi người đều im lặng, không biết phải nói gì, chủ đề này quá nặng nề rồi.
Bấy giờ, Lục Hi nhìn Phù Đồ, lại cảm thấy khá hứng thú, bèn ngồi thẳng dậy, cũng đã lâu rồi, anh không biết rốt cuộc Phù Đồ đã lên đến cảnh giới nào, cũng khá tò mò.
Nhóm Vương Kiều thì lại lặng lẽ nhìn về phía Ngô Đạt, mặt anh ta vẫn không chút thay đổi, gật đầu. Nhóm Vương Kiều lặng lẽ đặt cược, tất nhiên vẫn đặt cho Somchai thắng.
Tuy rằng bọn họ cũng không ưa gì Somchai, nhưng sức hút của tiền thật sự rất khó để cưỡng lại.
Lúc này, họ thấy Phù Đồ vẫn im lặng, trường đao chỉ về phía Somchai, hét lớn: “Somchai, hãy đánh một trận quyết tử đi”.
Phù Đồ vừa dứt lời thì Đại Đường Trảm đã dấy lên ngọn lửa chân khí hừng hực, trông có vẻ giống tông sư.
Khác với nhóm Vương Hổ phải dồn hết toàn lực mới có thể dấy lên ngọn lửa chân khí, Phù Đồ đã đủ sức duy trì ngọn lửa chân khí trong thời gian dài, đó là việc mà chỉ những người đạt tới cảnh giới tông sư mới làm được, xem ra Phù Đồ đã là bán bộ tông sư rồi.
Đúng lúc này, Somchai cười lạnh một tiếng, chân khí màu vàng đất trên người bốc lên hừng hực, lập tức đánh về phía Phù Đồ, không hề xem bán bộ tông sư này ra gì.
Phù Đồ cũng không nhiều lời, vung đao chém, Đại Đường Trảm mang theo cơn gió mạnh mẽ, ngọn lửa trên thân đao gào thét, hệt như ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống, chém về phía Somchai.