Lưu Hạo nghe vậy thì lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu.
Danh tiếng vang xa, địa vị của Phù Đồ ở Tây Kinh hay thậm chí là ở võ đạo Tây Bắc cũng như là Thiên Vương Lão Tử vậy.
Loại kiến hôi như gã còn không có nổi tư cách được gặp mặt thì sao có thể quen biết cho được.
Khi biết được Phù Đồ chân chính đang ở đây, Lưu Hạo run rẩy cả người, một dòng nước nóng từ đũng quần chảy xuống, sau đó là mùi khai tràn ngập khắp nơi.
Lục Hi bịt mũi, lập tức tránh ra xa.
Mà Hoàng Cửu cũng ném Lưu Hạo ra, vẻ mặt ghê tởm.
Lưu Hạo đã sợ mất mật rồi.
Còn sắc mặt của Tôn Thiếu Dương thì càng thêm tím tái.
Tuy rằng hắn ra không phải người trong võ đạo, nhưng thường đi bên cạnh Lưu Hạo nên cũng biết đến danh tiếng của Phù Đồ.
Trong miệng Lưu Hạo, Phù Đồ được coi như là sát thần, giết người như ngóe, là một đại ma vương chân chính, thanh danh hiển hách khắp Tây Bắc, là bá chủ thế giới ngầm, vô cùng đáng sợ.
Nghĩ lại bản thân còn vừa mắng chửi vị Ma Vương này, Tôn Thiếu Dương thấy hai chân như mất hết sức lực, không đứng nổi nữa.
Lúc này, điện thoại của hắn ta vang lên, hắn ta sợ hãi rút ra xem thì thấy là bố mình gọi tới, bèn lập tức bấm nghe.
Hắn ta biết bản thân đã gây họa lớn, vừa hay có thể nhờ bố xem có thể dựa vào mối quan hệ của bố mà cứu hắn ta lần này không.
Nhưng điện thoại vừa kết nối, hắn ta đã nghe thấy tiếng mắng phủ đầu từ bên kia: “Thằng súc vật này, mày lại đắc tội ai nữa đấy hả?”
Tôn Thiếu Dương cả kinh, trong lòng không hiểu vì sao bố hắn ta lại biết nhanh như vậy?
Nhưng giờ không phải lúc để cân nhắc những vấn đề ấy, Tôn Thiếu Dương lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bố mình nghe.
Hiện tại người có thể cứu Tôn Thiếu Dương hắn ta cũng chỉ có ông bố này thôi.
Bởi vì hắn ta thực sự không nghĩ ra có người nào mình quen mà có khả năng nói chuyện cùng Phù Đồ.
Bố của Tôn Thiếu Dương ở đầu dây bên kia nghe xong thì lập tức phun máu, thật lâu sau mới thở dài nói.
“Thiếu Dương, chuyện này bố cũng hết cứu nổi con rồi.
Người con đắc tội có sức mạnh vô cùng lớn, sếp Hoắc của tập đoàn Giai Mỹ vừa đích thân gọi cho bố để hạ giá tất cả sản phẩm của Truyền Kỳ chúng ta, hủy bỏ toàn bộ hợp tác với họ.
Hiện tại đến Phù Đồ còn ra mặt thì con cũng phải tự nghĩ cách cầu xin tha thứ đi.
Công ty chúng ta coi như xong đời rồi, con có sống được hay không thì cũng dựa vào mình con thôi”.
Nói xong, bố của Tôn Thiếu Dương liền cúp máy.
Công ty Truyền Kỳ đã bị Giai Mỹ xóa tên, sau này muốn quật khởi e là cũng không còn cơ hội gì nữa.
Hơn nữa, là người đã bơi trong thương trường lâu năm thì không ai không biết đến Phù Đồ.
Đến cả sát thần này còn xuất hiện thì ông ta cũng chẳng còn ôm hy vọng gì về con trai mình nữa.
Một là Tôn Thiếu Dương làm ông ta quá thất vọng, hai là Phù Đồ quá mạnh, ông ta không có cách nào hết.
Tôn Thiếu Dương nghe điện thoại xong