“Nhà họ Hoàng và nhà họ An chúng tôi là họ hàng xa, vài tháng trước, nhà họ Hoàng vì ân oán cá nhân đã làm thiệt hại nhân tài Hoàng Chân, gia chủ Hoàn Triển Tường bị tổn thương nguyên khí, hầu như không còn chỗ đứng ở Tây Kinh nữa.
Nể mặt là họ hàng, tôi đã cho họ một chỗ nương náu tại Thượng Kinh, bây giờ vừa hay có cơ hội, để nhà họ Hoàng thiết lập chỗ đứng tại Tây Kinh, cũng coi như là tận tình tận nghĩa”.
“Thì ra là như vậy, rất tốt rất tốt”, Diệp Phùng Xuân gật đầu.
Có nhà họ Hoàng ra mặt mọi thứ thuận lợi hơn rất nhiều.
Lúc này, hai người nhìn nhau mỉm cười, ngọn lửa hận thù trong mắt xao động mạnh mẽ.
…
Vào lúc này, tại Tây Kinh- Nam Hồ.
Lục Hi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Anh đánh răng rửa mặt, sau đó liền đi ra vườn.
Đám tiên dược này quả nhiên đã tốt hơn hôm qua một chút, Lục Hi cười đắc ý.
Nhìn ra xa, toàn bộ Nam Hồ đã có một làn linh khí nhàn nhạt, không khí tràn ngập linh khí làm cho người ta dễ chịu, say mê.
Lục Hi hít sâu hai hơi, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, tin tưởng không bao lâu nữa, nơi này sẽ trở thành vùng đất tiên cảnh.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Hoàng đang diễn ra một cuộc họp khẩn cấp.
Trong phòng khách, có bốn người đang ngồi trên ghế.
Một trong số đó khoảng 50 tuổi, trên mặt để râu ngắn, đây chính là người mới được bổ nhiệm làm gia chủ nhà họ Hoàng- Hoàng Triển Tường.
Hoàng Triển Tường là em trai ruột của Hoàng Triển Nghị, sau khi Hoàng Triển Nghị chết, Hoàng Triển Tường thân là võ giả cảnh giới hậu thiên miễn cưỡng được đẩy nên vị trí gia chủ này.
Hoàng Triển Tường biết rằng, với thực lực của bản thân mình, ông ta không thể duy trì thế lực của nhà họ Hoàng tại Tây Kinh, may mắn thay, vợ ông ta là dòng phụ của nhà họ An tại Thượng Kinh, vì vậy ông ta bèn lập tức đích thân đến Thượng Kinh để nhờ vả nhà họ An.
Nhà họ An đã giao cho ông ta một số công việc kinh doanh, từ đó duy trì hoạt động của nhà họ Hoàng, dù không đi đến bước đường cùng, nhưng từ nay về sau phải hoàn toàn nghe lệnh của bọn họ.
Đến hôm nay ông ta mới nhận được tin tức từ nhà họ An, điều này khiến ông ta phấn khích vô cùng.
Nhà họ An lại thật sự để ông ta giúp họ gửi thư tuyên chiến đến Lục Hi, còn đồng ý với ông ta, sẽ cho nhà họ Hoàng thuận lợi trở lại Tây Kinh.
Hoàng Triển Tường vui mừng khôn xiết, nhà họ An là gia tộc hạng nhất hàng thật giá thật, gia chủ An Gia Thần lại càng là tông sư kỳ cựu.
Dù là thế lực hay mối quan hệ thì cũng khá khủng bố, có sự ủng hộ của nhà họ An, thậm chí ngay cả tông sư Lâm Tiêu cũng phải e sợ vài phần, cơ hội để nhà họ Hoàng đông sơn tái khởi tới rồi.
Về phần Lục Hi, điều này nằm ngoài phạm vi cân nhắc của ông ta.
Lục Hi ở trước mặt bọn họ rất mạnh, nhưng đứng trước nhà họ An, anh không là gì cả, sao ông ta có thể bỏ lỡ cơ hội lớn như vậy.
Hoàng Triển Tường lúc này mới nhìn sang ba người bên cạnh, ba người này đều là võ lực hàng đầu của nhà họ Hoàng, cũng mới đến cảnh giới nội gia, chỉ có ông ta đạt tới hậu thiên, nhà họ Hoàng bây giờ, đến một võ giả cảnh giới thiên tiên cũng không có, có thể nói là vô cùng bi thảm.
Có điều, có nhà họ An phía sau, mọi chuyện đã khác, cho dù không có cao thủ thì đã sao, ai dám không nể mặt nhà họ An cơ chứ?
Lúc này, Hoàng