Nhìn vẻ mặt mọi người kinh ngạc, trong lòng Hoàng Triển Tường vô cùng sảng khoái, mặt ông ta đầy khí thế hừng hực, có chỗ dựa An Gia Thần, để xem đám người này còn dám giương mắt chó coi thường không.
Còn Lâm Tiêu thì nhướng mày, An Gia Thần và ông ta đều là tông sư, mặc dù hai người chưa từng gặp mặt, nhưng ông ta biết An Gia Thần, đó là một tông sư rất có thực lực, ít nhất ông ta tự biết mình không phải đối thủ của An Gia Thần.
Chỉ là Hoàng Triển Tường làm sao mời được ông ấy, Lâm Tiêu rất bất ngờ.
Đúng lúc đó, từ đại sảnh chính viện có mấy bóng dáng chậm rãi đi ra, toàn bộ người của nhà họ Hoàng đứng hai bên đường khom người cung kính đón tiếp.
An Gia Thần lững thững như đi dạo trong sân vắng, ông ta chắp tay nói với mọi người: “An Gia Thần của Thượng Kinh ra mắt các vị đồng đạo Tây Kinh”.
Ngoài miệng An Gia Thần khách sáo, nhưng trên mặt thì đầy kiêu căng.
Đám người của Tây Kinh đồng loạt nhìn về phía Lâm Tiêu, lúc này, Lâm Tiêu đứng lên, chắp tay nói: “Lâm Tiêu của Tây Kinh ra mắt tông sư An”.
Lâm Tiêu cũng đứng lên chắp tay, ngay sau đó ngồi xuống.
Đám người giới võ đạo Tây Kinh nhìn cũng chỉ chắp tay, ngay cả ý tứ đứng lên cũng không có.
Trong lòng An Gia Thần liền giận dữ, ông ta là một đại tông sư, lại bị đám người Tây Kinh khinh thường như vậy, đâu thể có lý đó được.
Nhưng đám người Tây Kinh biết ông ta chính là người được Hoàng Triển Tường đưa tới đối phó với Lục Hi, ông ta kiêu ngạo như vậy, nào có thể cho ông ta sắc mặt tốt.
Còn trên mặt Hoàng Triển Tường càng không nén được giận, những người này đều là ông ta mời tới, bọn họ không lễ phép với An Gia Thần, nếu An Gia Thần trút giận lên người mình, ông ta sẽ không chịu nổi mất.
Hoàng Triển Tường đang muốn nói chuyện thì nghe thấy Lâm Tiêu lên tiếng: “Tông sư An, tôi khuyên ông một câu, đừng tham gia vào chuyện này, cẩn thận lúc hối hận thì đã muộn rồi”.
Đây là Lâm Tiêu có ý tốt nhắc nhở, trở thành tông sư không dễ, với hiểu biết của ông ta về Lục Hi, dù An Gia Thần lợi hại, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Lục Hi, một khi ra tay, đến lúc đó sẽ thân bại danh liệt, coi như phá hủy hoàn toàn.
Nhưng lời này lọt vào tai An Gia Thần thì cực kỳ chói tai, ông ta nhìn Lâm Tiêu cười lạnh đáp: “Đa tạ tông sư Lâm nhắc nhở, nhưng ông lo lắng quá rồi”.
Lúc này, An Gia Thần đưa mắt chuyển hướng sang Lục Hi.
Lục Hi vừa nhìn liền lắc đầu, cũng không nói gì.
An Gia Thần nói với Lục Hi: “Anh chính là Lục Hi?”
Lục Hi lười biếng đáp: “Đúng”.
Ngay sau đó An Gia Thần chỉ Diệp Phùng Xuân bên cạnh: “Anh đã làm con trai của thần y Diệp bị thương, là sự thật?”
“Ừ”.
“Đánh An Trung bị thương, có chuyện này?”
“Có”.
“Rất tốt, nếu anh có thể thừa nhận, hôm nay tôi giữ một mạng cho anh, trừng trị dần dần là được”, An Gia Thần trầm giọng nói.
Lục Hi cười ha ha một tiếng, anh nói: “Khẩu khí lớn lắm, ông có thể tiếp được ông đây ba quyền thì ông đây quỳ xuống gọi ông là bố, còn không trừng trị được thì đừng sợ xấu hổ”.
Một câu nói của Lục Hi thiếu chút nữa làm An Gia Thần tức giận hộc máu, ông ta chỉ tay về phía Lục Hi, giận phát run, nhất thời không nói thành lời.
Lúc này, Hoàng Triển Tường hét lớn một tiếng nói: “Lục Hi, mày ngông cuồng quá đấy, mày chỉ là bán bộ tông sư mà thôi, tiền bối lão An đã thành danh từ lâu, ở trước mặt ông ấy mà mày cũng dám láo xược như