Nói xong, Hoắc Tư Duệ nghịch ngợm lè lưỡi, giống như một chú bươm bướm, xoay người rời đi.
Nhìn Hoắc Tư Duệ rời đi, Lục Hi cảm thấy một dòng nước ấm áp đang chạy quanh lồng ngực.
Anh mỉm cười, bắt đầu ăn.
Lục Hi vừa mới ăn xong thì nghe thấy tiếng di động.
Cầm lấy xem thì hoá ra là lớp trưởng cấp 2 Thiệu Thanh gọi.
Nghe xong điện thoại, Lục Hi có chút thảng thốt.
Số là Thiệu Thanh vất vả liên hệ cả lớp, hiện tại cũng được kha khá, hẹn mai họp lớp, bảo là trưa mai đến ăn một bữa.
Lục Hi đã đồng ý.
Đã lâu rồi anh chưa gặp lại bạn cũ, trong đó cũng có hai người bạn thân thiết với anh, anh cũng khá nhớ bọn họ.
Hơn nữa anh cũng chưa đến viếng mộ ông, nên về một chuyến thôi.
Quyết định xong, Lục Hi liền đi ra vườn hoa chăm sóc tiên thảo.
Mà lúc này, tại văn phòng cục trưởng cục an ninh quốc gia ở Thượng Kinh.
Chỉ thấy thư ký Vương đang báo cáo tình huống cho cục trưởng Chu Bác Dương.
Chu Bác Dương nghe xong, sắc mặt trầm xuống, Lục Hi này quá kiêu ngạo.
Ông ta trầm giọng nói: “Được rồi, anh không cần lo chuyện này nữa, để tôi bảo Ám Bộ nhận vụ này".
Thư ký Vương nghe vậy thì mừng rỡ trong lòng, liên tục gật đầu.
Ám Bộ!
Là sự tồn tại thần bí nhất Hoa Hạ, ngoài mấy ông lớn trong nội các ra thì cũng chỉ có ông lớn của cục an ninh quốc gia là biết đến sự tồn tại này.
Tổ chức này có bao nhiêu thành viên, là những ai, ngoài những ông lớn số một của Hoa Hạ ra thì không ai biết, hơn nữa, với thân phận của Chu Bác Dương, muốn điều động bọn họ thì cũng phải báo cáo cho Nội Các, chờ bọn họ phê chuẩn cắt cử mới xong, không phải muốn là được ngay.
Sau khi thư ký Vương rời đi, Chu Bác Dương suy nghĩ một hồi rồi cầm lấy chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn.
.
Chuyên trang đọc truyện -- Т RUMtruyeЛ.VN --
……
Ngày hôm sau.
Lục Hi rời giường sớm, rửa mặt ăn sáng xong thì lái xe chạy tới thị trấn An Dương.
Hơn một giờ sau, Lục Hi quỳ xuống trước một phần mộ nằm trong cánh đồng hoang vu phía sau thị trấn.
Đây chính là nơi ông anh được an táng.
Từ khi có ký ức, anh đã sống chung với ông nội.
Lục Hi chưa từng gặp cha mẹ, cũng chưa từng nghe ông nhắc đến, mà người mạnh mẽ như anh cũng chẳng hề hỏi đến một lần.
Cho nên Lục Hi đến bây giờ cũng không biết cha mẹ mình là ai.
Lúc này, chỉ thấy Lục Hi lấy ra một ít trái cây, mấy miếng thịt bò, gà quay, còn có một chai rượu Mao Đài, đặt ở trước mộ ông.
Sau đó thì thắp một ném nhang đặt trước mộ ông rồi nói: "Ông ơi, cháu đến thăm ông đây ạ, cháu mang đến đồ ăn vặt mà ông thích nhất, cả rượu ngon nữa, cháu giờ đã có tiền, mua được rượu để nịnh ông rồi đây".
Nói xong, nước mắt Lục Hi rơi xuống không ngừng.
Ông là người thân duy nhất của anh, cho đến giờ, anh nằm mơ cũng nhớ đến bóng dáng ông, cả hai có tình cảm vô cùng sâu đậm.
Lục Hi vừa khóc vừa kể cho ông nghe những năm qua anh sống ra sao, kể toàn bộ những bí mật trong lòng mình.
Ước chừng hơn một giờ sau, Lục Hi mới lau nước mắt, đứng lên nói: “Ông ơi, sau này cháu rảnh thì sẽ đến thăm ông thường xuyên nhé".
Nói xong, Lục Hi mới lưu luyến rời đi.
Mà lúc này, ở nơi xa, một người đàn ông trung niên có diện mạo tương tự với Lục Hi đang ngơ ngẩn nhìn anh rời đi.
Lục Hi lên xe, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới lái xe lên thị trấn.
……
Mà lúc