Cự Long Thức Tỉnh

362: “anh Dám Đánh Tôi”


trước sau


Nghe Đoàn Chí Quốc nói như vậy, đám người Đoàn Bảo Minh trố mắt nhìn nhau, mặt không biết làm sao.

Còn Đoàn Chí Quốc dẫn cấp dưới của mình đi về phía một góc bình thường trong đại sảnh và sắp xếp cấp dưới ngồi xuống.

Đám người Đoàn Bảo Minh không còn cách nào, bọn họ chỉ đành đi theo ngồi bàn bên cạnh, đồng thời căn dặn Vương Hoài Lộ chuẩn bị thức ăn dựa theo phân phó của Đoàn Chí Quốc.

Vương Hoài Lộ thầm thở dài, nhưng không còn cách nào khác, biết rằng chỉ có thể làm như vậy, nhưng ông ta vẫn có chút tâm tư riêng.

Cấp trên nói ăn cơm hộp, nhưng cơm hộp này có gì không phải do ông ta định đoạt sao, sơn hào hải vị ông ta cũng cho vào trong cơm hộp, chỉ bán với giá hai mươi lăm tệ, chắc hẳn cấp trên cũng sẽ biết nổi khổ tâm của mình, nhận chút tâm ý của ông ta.

Nghĩ tới đây, Vương Hoài Lộ vội vàng đi sắp xếp.

Còn Đoàn Chí Quốc bắt đầu cùng cấp dưới sắp xếp hành trình làm việc buổi chiều.

Bên kia, đám người Lục Hi cũng nhìn thấy nhóm người này vào một góc đại sảnh ăn cơm, đám Thiệu Thanh vẫn khá bất ngờ.

Nhưng ấn tượng của Lục Hi với Đoàn Chí Quốc vẫn tốt hơn nhiều, chí ít người này dám ăn ở bên ngoài, chắc hẳn ông ta cũng sẽ không phô trương lãng phí.


Lúc này, nhìn thấy đám người Đoàn Chí Quốc đi qua, đám bạn học có chút lo lắng, nhất thời không một ai nói chuyện.

Lục Hi thấy vậy liền giơ ly rượu lên nói: “Nào, chúng ta ăn đồ của mình, đừng để người khác quấy rầy hào hứng của chúng ta”.

Thấy Lục Hi tự tin và phóng khoáng như vậy, mọi người đều cười một tiếng, lần lượt nâng ly rượu lên uống.

Đến giờ mọi người đều đã uống không ít, giọng nói không tự chủ được bắt đầu to lên, cũng không thèm coi đám người Đoàn Tinh Tinh ra gì, khi uống say thậm chí đã bắt đầu chửi rủa đám người Đoàn Tinh Tinh mắt chó coi thường người khác.

Lúc này, Đoàn Chí Quốc đang sắp xếp công việc chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trong lòng ông ta sửng sốt, lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Vừa nhìn thấy, trong lòng Đoàn Chí Quốc kinh ngạc, bất ngờ phát hiện Lục Hi ở đây.

Đoàn Chí Quốc lập tức trầm tư, sau lần ra mắt Lục Hi trước đó, ông ta đã bảo thư ký đi góp nhặt chút tin tức về anh.

Sau khi thu thập được tin tức, Đoàn Chí Quốc kinh hãi.

Mối quan hệ giữa Lục Hi này và Vân Thắng Quốc quả thật không bình thường, Vân Thắng Quốc ở trước mặt anh có thể nói rất cung nghiêm.

Hơn nữa, sự kiện đầu rồng, sự kiện văn vật, tập đoàn Giai Mĩ và công ty cổ phần Masatake đều có liên quan đến Lục Hi, căn cứ vào tài liệu phân tích, Đoàn Chí Quốc nhạy bén cho rằng rất có thể Lục Hi chính là ông chủ đứng sau của Giai Mĩ, hơn nữa công ty cổ phần Masatake không tiếc công sức trợ giúp Giai Mĩ, quan hệ giữa Lục Hi và công ty cổ phần Masatake chắc chắn cũng không đơn giản.

Những thứ này thật ra cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là quan hệ giữa anh và Vân Thắng Quốc.

Vân Thắng Quốc đều phải hạ thấp thái độ trước mặt anh, theo Đoàn Chí Quốc phân tích, rất có thể Lục Hi là một ông trùm của Thượng Kinh được cử đến Tây Kinh để phát triển, nếu không thì anh không thể có sức mạnh lớn như vậy.

Đoàn Chí Quốc nghĩ tới đây, lập tức ông ta muốn qua chào hỏi, người có sức mạnh lớn như vậy, nhất định phải có mối quan hệ tốt.

Nhưng Đoàn Chí Quốc lại thay đổi chút suy nghĩ, cứ đi qua như vậy quả thật có hơi đường đột, phải tìm một cơ hội thích hợp mới được.

Đúng lúc đó, đám người Đoàn Bảo Minh cũng

thấy Đoàn Chí Quốc nhìn về phía bàn kia của Tân Mỹ Dục, hơn nữa còn luôn cau mày, trong lòng đám người Đoàn Bảo Minh liền lo lắng.

Đây rõ ràng là giọng nói của đám người đó quá lớn, ồn ào đến Đoàn Chí Quốc, khiến ông ta không vui.

Đoàn Bảo Minh không nói hai lời, đứng dậy đi về phía bàn của Tân Mỹ Dục.


Thật buồn cười, sao có thể để người khác quấy rầy công việc của cấp trên được.

Phải biết rằng cấp trên ăn cơm cũng là một trong các công việc, chỉ có ăn ngon mới có thể cố gắng làm việc, đây chính là việc lớn.

Còn Vương Hoài Lộ, Đoàn Tinh Tinh và mẹ chồng Điền Hồng vừa nhìn thấy bố và thông gia của mình chạy qua đó, bọn họ không kịp đứng dậy đã chạy theo, phải hung dữ dạy dỗ Tân Mỹ Dục mới được.

Mù à mà không nhìn thấy cấp trên đã tới, ầm ĩ ở đây còn ra thể thống gì nữa.

Đoàn Bảo Minh đi tới trước bàn của đám Lục Hi, ông ta bình tĩnh nói: “Tôi nói này mấy cậu, giọng nhỏ lại một chút, không thấy có cấp trên ở đây sao?”
Lúc này, Vương Hoài Lộ, Điền Hồng và Đoàn Tinh Tinh đã chạy đến, Điền Hồng không khỏi lạnh lùng nói: “Mỹ Dục, cô tệ quá, nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng ồn ào huyên náo.

Tư chất đám người các cô thấp như vậy sao?”
Tân Mỹ Dục đang định phản bác thì thấy bố chồng Vương Hoài Lộ mặt đầy tức giận đang nhìn mình.

Cô ta nghĩ mình cứ làm như vậy, ông xã Vương Nhất Minh sẽ bị kẹt ở thế khó.

Vì vậy cô ta vẫn âm thầm chịu đựng khóc một mình.

Lúc này, Đoàn Tinh Tinh chỉ vào Lục Hi nói: “Một đám không có tư chất, mau cút đi, khách sạn Thịnh Vượng không hoan nghênh các người”.

Đám người Thiệu Thanh nghe xong tức đến suýt bùng nổ, nhưng trước tiên nói đến người kia vừa nhìn liền biết lai lịch không nhỏ, nhất thời bọn họ cũng không dám nói gì.


Đúng lúc đó, Lục Hi chợt đứng lên, một cái tát liền rơi trên mặt Đoàn Tinh Tinh.

“Bốp!”
Một tiếng bạt tai trong trẻo vang lên, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Đoàn Tinh Tinh bị tát quay một vòng, cô ta che mặt đờ đẫn nhìn Lục Hi, dường như không dám tin Lục Hi sẽ ra tay đánh mình.

Mà Lục Hi cũng không hề dùng sức, nếu không một cái tát xuống có thể tát bay đầu cô ta.

Hồi lâu sau, Đoàn Tinh Tinh mới hoàn hồn, dùng ngón tay run rẩy chỉ Lục Hi, giọng run run nói: “Anh dám đánh tôi?”
“Đánh cô thế nào còn phải xem giờ à?”, Lục Hi lạnh lùng nói.

Đối với người phụ nữ chanh chua này, Lục Hi đã không thể nhịn được nữa.

Lúc này, Đoàn Bảo Minh giận dữ, Đoàn Tinh Tinh là cháu gái ông ta, vậy mà có người dám tát vào mặt cháu gái mình.

Nếu là lúc trước, Đoàn Bảo Minh sẽ trực tiếp sai người bắt Lục Hi, nhốt mấy ngày rồi tính tiếp..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện