Cự Long Thức Tỉnh

Chương 373


trước sau

Chương 373

Diêu Cương hét thảm một tiếng, miệng không ngừng nôn ra máu tươi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, cổ ngoẹo sang một bên rồi tắt thở.

Lục Hi lạnh lùng nói: “Giúp ác làm ác, tôi cho ông chết không nhắm mắt”.

Xong việc Lục Hi liền hướng ánh mắt của mình về phía Miêu Ác đang đứng cách đó không xa.

Mà lúc này đám người Vương Trạch Nham đều đã trợn trừng hai mắt, màn biểu diễn của Lục Hi thật sự quá mức đẫm máu, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả bọn họ. Đến tận bây giờ bọn họ vẫn còn nghi ngờ vào đôi mắt của mình.

Chỉ trong chốc lát, một Diêu Cương có sức mạnh vô song giống như chiến thần hạ phàm đã bị Lục Hi đánh chết. Chuyện này làm sao có thể chứ?

Trong lòng Triệu Binh đã chấn động đến cực điểm.

Diêu Cương là một tông sư, chính là một tông sư!

Gã thật sự không dám tưởng tượng một tông sư lại bị người khác một cước đạp chết giống như một con kiến.

Người này rốt cuộc là người hay là thần, trên thế gian lại còn có người có thể đánh chết tông sư, không phải nói tông sư là tồn tại bất khả chiến bại hay sao?

Lần đầu tiên Triệu Binh mới cảm thấy nghi hoặc về những thứ mà mình biết.

Miêu Ác nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng cũng vô cùng chấn động.

Nói thế nào thì Diêu Cương cũng là một đại tông sư thế mà lại bị tên nhóc này một cước đạp chết. Chuyện này thật không thể tin được!

Lục Hi chậm rãi bước về phía Miêu Ác nói: “Chỉ mới biết được một chút công phu da lông mà đã tự xưng mình là chân nhân, thật sự nực cười”.

Miêu Ác nhìn thấy Lục Hi đang tiến đến, tuy rằng bị sức mạnh của anh làm cho kinh ngạc nhưng vẫn không hề sợ hãi.

Nếu như đụng độ nhau ở bên ngoài thì giữa ông ta

và Lục Hi còn chưa biết ai sống ai chết, nhưng đụng độ nhau ở đây thì ông ta đã chiếm được lợi thế tuyệt đối.

Trong sơn cốc này có một tòa đại trận, một khi được kích hoạt thì ngoại trừ người của phái Vu Cổ không ai có thể may mắn thoát khỏi, hơn nữa, phái Vu Cổ của ông ta còn có một cổ thần tồn tại, tuyệt đối vô địch, không ai có thể trở thành đối thủ của cổ thần. Ở đây ông ta không sợ bất cứ đối thủ nào, mặc kệ đối thủ có bao nhiêu cường đại.

Miêu Ác cười nham hiểm nói.

“Mày rất mạnh, tao có thể thừa nhận mày là người mạnh mẽ nhất trong thế hệ này, nhưng ở đây mày không thể làm gì được đâu. Mày cho rằng trên thế giới này chỉ có võ giả tồn tại thôi hay sao?”

Lục Hi dừng lại, hứng thú hỏi: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Ha ha ha ha”.

Tiếng cười của Miêu Ác giống như tiếng cười của ác quỷ truyền ra khắp sơn cốc.

“Trên thế giới này còn có rất nhiều tồn tại siêu nhiên mà mày không biết được, sự tồn tại của bọn họ hết sức cường đại, ở trước mặt bọn họ thì mày còn yếu hơn cả một con kiến. Thứ không biết trời cao đất dày như mày tốt nhất là nên chịu chết đi!”

Miêu Ác nói xong liền đặt hai tay lên ngực rồi lẩm bẩm trong miệng cái gì đó.

Chỉ trong khoảng nửa khắc, cả sơn cốc đã bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc.

Thấy vậy, Lục Hi đưa tay ra tạo thành một lá chắn hình tròn bao phủ Triệu Binh, Vương Trạch Nham và những người khác bên trong.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện