Chương 456
Lúc này, Trương Thiệu Phong kiêu ngạo cười nói: “Bí thư Vân, viện trưởng Thạch vẫn luôn thích mặc áo bào dài như vậy à?”
“Đúng vậy, viện trưởng Thạch có tình cảm đặc biệt với lịch sử, phong cách ăn mặc của ông ta rất phục cổ, mọi người đều biết điều này cả, có liên quan gì đến vụ việc này sao?”, Vân Thắng Quốc hỏi.
Trương Thiệu Phong mỉm cười, đáp lại.
“Ở thành phố đánh bạc Las Vegas có một ông già người Hoa Hạ, người này chân đi vòng kiềng, quanh năm biểu diễn một loại ảo thuật biến bể cá cho khách xem. Ông ta đổi qua đổi lại ba cái bể cả, rồi làm một trong ba cái biến mất, không ai có thể nhìn ra được bí mật của môn ảo thuật này, nên lượng người xem rất đông”.
Nói đến đây thì Trương Thiệu Phong cố ý hấp dẫn sự chú ý mà ngừng lại.
“Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến vụ việc ở đây chứ?”, Vân Thắng Quốc mất dần kiên nhẫn, hỏi.
Trương Thiệu Phong cười nói: “Có một người đồng hành cực kỳ không phục, sau hàng tháng trời không ngừng quan sát và theo dõi thì người này cuối cùng đã phát hiện ra được bí mật bên trong”.
Nói đến đây, Trương Thiệu Phong lại dừng lại nữa.
Lục Hi nhíu mày, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy không ưa người này lắm.
Trương Thiệu Phong nhìn có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thực chất lại là một người thích khoe khoang. Vào thời khắc mấu chốt, người này thích dắt mũi mọi người, thể hiện sự giỏi giang của bản thân. Người như vậy cũng chẳng ra làm sao.
Mà khi Trương Thiệu Phong dừng lại, nữ cảnh sát xinh đẹp phía sau ông ta liền lập tức nói: “Trưởng phòng Trương, rốt cuộc là bí mật gì vậy?”
Nữ cảnh sát vô cùng chờ mong.
Trương Thiệu Phong lúc này mới nói.
“Chính là bởi vì ông già đó quanh năm mặc áo bào dài, hơn nữa còn là chân vòng kiềng, cho nên bí mật chính là ông ta luyện tập
Vân Thắng Quốc tái mặt, nói: “Ý anh là viện trưởng Thạch đặt đầu rồng ở dưới chân, nhờ áo bào che giấu rồi đi ra khỏi phòng trưng bày?”
“Đúng”, Trương Thiệu Phong tự tin nói.
Vân Thắng Quốc lập tức biến đổi sắc mặt.
Thạch Kế Đông là một vị giáo sư rất có danh vọng ở Tây Bắc, từng phát biểu không ít luận văn, tinh thông lịch sử, có cống hiến to lớn cho ngành khảo cổ. Nếu thật sự là ông ta gây ra thì giới văn hóa Tây Bắc sẽ mất mặt vô cùng.
Đúng lúc này, Lục Hi xen vào: “Chắc chắn không phải là viện trưởng Thạch làm”.
Mọi người nghe vậy thì lập tức nhìn qua Lục Hi.
Trương Thiệu Phong tỏ vẻ khinh thường, hỏi: “Cậu Lục, xin hỏi cậu có lý do gì để nói viện trưởng Thạch không phải chủ mưu?”
“Tôi không nghĩ viện trưởng Thạch có bất kỳ động cơ nào để làm chuyện này”, Lục Hi lạnh nhạt nói.
Thạch Kế Đông là viện trưởng viện bảo tàng tỉnh, giáo sư thỉnh giảng của đại học Giao. Lục Hi cho rằng người này có thu nhập ổn định, hơn nữa, với trình độ văn hóa và bản lĩnh lịch sử của ông ta thì chắc chắn cực kỳ am hiểu khảo cổ. Số người tìm đến ông ta muốn nhờ giám định vật phẩm chắc chắn nhiều vô kể. Ông ta không thiếu cách kiếm tiền, sao phải mạo hiểm đi trộm một cái đầu rồng chứ, hoàn toàn vô lý.
Lúc này, Trương Thiệu Phong cười nhạt.