Chương 489
Tuy nói rằng cuộc phẫu thuật đã thành công nhưng bác sĩ cũng đã nói ông ta không thể sống được thêm bao lâu nữa. Có thể một ngày nào đó quả tim được cấy ghép của ông ta sẽ bị cơ thể đào thải, đến lúc đó chúa cũng không cứu được ông ta.
Julien không còn cách nào khác ngoài việc chuyển sang nghiên cứu trung y khi tây y đã bất lực.
Sau đó ông ta đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng nhiều truyền thuyết khác nhau của trung y thực sự quá huyền diệu, đặc biệt là thuật luyện đan còn có khả năng cải tử hoàn sinh.
Mặc dù không biết có phải thật hay không nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì ông ta cũng sẽ không từ bỏ, vì vậy ông ta đã bắt đầu thu thập tất cả thông tin có liên quan đến trung y và thuật luyện đan, đó cũng chính là lý do mà ông ta đến Hoa Hạ ngày hôm nay.
Chuyện lần này Julien tuyệt đối sẽ không cho phép thất bại, bởi vì Bão Phác Tử trong truyền thuyết chẳng những là một thần y mà còn là một đại sư luyện đan, nếu như hang động này thật sự là của ông ta thì nói không chừng bọn họ còn có thể tìm được bí mật của thuật luyện đan.
Julien tin rằng chỉ cần hiểu được bí mật của thuật luyện đan thì bằng tiền tài của mình ông ta nhất định có thể kết hợp công nghệ hiện đại để luyện chế ra một viên đan dược cấp cao, đến lúc đó ông ta không chỉ được cứu mà ông ta sẽ còn trở thành nhân vật đầu tiên của gia tộc được lưu danh sử sách.
Vì vậy, lần này ông ta không chỉ mời đến một cao thủ như Gonzalez mà còn trực tiếp thuê một đội lính đánh thuê rất nổi tiếng, nhập cư trái phép vào Hoa Hạ rồi âm thầm di chuyển đến đây.
Lần này ông ta nhất định phải thắng, kẻ nào dám ngăn cản đều sẽ bị tiêu diệt.
Đúng lúc này, chỉ nghe Gonzalez nói: “Ông Julien, nhóm người kia đang tiến về phía chúng ta, xem ra phán đoán của ông đã đúng rồi”.
Trên mặt Julien lộ ra một tia giễu cợt, ông ta chậm rãi
Gonzalez cười gật đầu nói: “Không thành vấn đề, tôi bảo đảm với ông tất cả bọn họ đều sẽ chôn thân ở đây, hành động của ông sẽ không bị bất cứ ai quấy rầy”.
Lúc này, Lục Hi và đoàn người đã tiếp tục lên đường.
Thịnh Quốc An mở đường phía trước, lính đặc công trấn giữ hai cánh.
Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông đều cầm bản đồ vừa bước đi vừa chỉ trỏ, vẻ mặt phấn khởi kích động, thể lực của bọn họ dường như đã hồi phục một chút cho nên tốc độ của họ cũng đã nhanh hơn.
Còn Hạ Huyên Huyên thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lục Hi với ánh mắt đầy chán ghét.
Theo cô ta thì Lục Hi là một tên đáng ghét, không học vấn không nghề nghiệp, ở trên xe lửa đã tranh luận vô lý với ông nội của cô ta rồi mà còn dám đi cùng đoàn thăm dò di tích này.
Đây là tâm huyết nghiên cứu nhiều năm của ông nội cô ta, cô ta thật sự không hiểu cái tên này làm cách nào để có thể trà trộn được vào đây, điều đó khiến cho cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa đêm qua thái độ tham sống sợ chết của Lục Hi đã khiến cho ấn tượng của Hạ Huyên Huyên đối với anh trở nên tệ đến tột cùng.
Lục Hi chỉ lẳng lặng bước đi theo phía sau đoàn thăm dò, tựa hồ như còn đang suy nghĩ chuyện gì.
Tuy nhiên, khi Hạ Huyên Huyên nhìn Lục Hi, cô ta cũng phát hiện ra một điều kỳ lạ.
Anh chàng này cho dù đi bao xa vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh ổn định như ban đầu, chưa bao giờ thấy anh thở hổn hển hay có dấu hiệu mệt mỏi.
Hơn nữa, cô ta còn phát hiện khi Lục Hi bước đi hoàn toàn không nhìn xuống chân, bất kể dưới chân có chướng ngại gì thì anh đều có thể đi qua chúng một cách thuận lợi như nước chảy xuôi dòng.