Lục Hi còn chưa kịp nói thì đã thấy có một cái gối bay ngang qua.
"Anh đi chết đi".
Lục Hi vội vàng né tránh nói: "Chậc, sao hôm nay cô lại khác so với hôm qua thế!"
Sắc mặt Hoắc Tư Duệ càng đỏ hơn.
Cô bị người ta đánh thuốc mê đến mất hết thần trí, chỉ nhớ tới đoạn mình gọi điện cho Lục Hi, sau đó thì không nhớ gì nữa.
Sáng nay khi tỉnh dậy thì cô đã thấy mình đang nằm trong phòng của Lục Hi, may mà thân thể của mình không có gì lạ.
Cô biết rằng Lục Hi đã cứu cô, nhưng cô mơ hồ nhớ ra hình như mình đã từng tiếp xúc thân thể với Lục Hi trong một khoảng thời gian.
Hơn nữa, dường như cô còn bị xé rách quần áo, những mảnh kí ức mơ hồ khiến cô trằn trọc không yên.
Nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Tư Duệ, Lục Hi nở nụ cười nói.
"Ừm, tôi không nói đùa với cô đâu, tôi đã tới cứu cô kịp lúc sau đó mang cô về đây giải thuốc cho cô thì cô liền ngủ mất, chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi".
Hoắc Tư Duệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc dù cô biết Lục Hi nói lời này là để an ủi cô và không làm cô khó xử nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Lúc này Hoắc Tư Duệ mới nhớ ra mình vẫn còn đang trần như nhộng, vội nói: "Mau mang túi lại đây cho tôi, tôi gọi người mang quần áo cho mình".
“Túi, túi gì?”, Lục Hi tự hỏi.
Hoắc Tư Duệ cau mày nói: "Anh đưa tôi về mà không lấy túi xách của tôi sao?"
Lục Hi cảm thấy đau đầu liền nói: "Cô hai ơi, khi đó tôi cứu cô làm gì còn tâm trạng nghĩ tới túi xách của cô nữa".
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Hi vang lên, anh mở ra xem thì thấy số gọi đến là của Hoắc Tư Duệ.
Lục Hi ban đầu hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mới lắc lắc điện thoại trên tay nói: "Sẽ lập tức có người mang túi của cô lại đây thôi".
Nói xong, điện thoại đã được kết nối.
“A lô”, Lục Hi nói.
Ở phía đầu dây bên kia hơi do dự một lát rồi mới nói: "Nhóc con, không ngờ lại đúng là mày, ngày hôm qua mày đánh tao mày có còn nhớ không?"
"Ha, đương nhiên là nhớ chứ, một cước đó đá rất sảng khoái", Lục Hi lười biếng nói.
Đối phương ngay lập tức nổi trận lôi đình nói: "Con mợ nó, nhóc con, mày có giỏi thì hôm nay đến khách sạn Khôn Mậu, ông đây sẽ mời mày ăn một bữa no nê".
“Ôi dào”, Lục Hi cười nói: “Muốn mở Hồng Môn yến cho tao sao, được rồi, mày muốn gặp tao lúc mấy giờ?”
"Mười hai giờ trưa tại lầu ba sảnh đế vương", đối phương hung tợn nói.
Lục Hi cười nói: "Không thành vấn đề, nhớ gọi thêm nhiều món ăn, với lại mày nhớ giữ túi của bạn gái tao cho tốt, nếu thiếu mất một món thì tao sẽ bẻ gãy một ngón tay của mày".
"Hừ, không thành vấn đề, nhớ kỹ, nếu như mày không tới thì Hoắc Tư Duệ cũng không trốn được đâu, tao cũng sẽ tìm được mày sớm thôi".
"Mày yên tâm đi, sao tao có thể để cho đám rác rưởi như tụi mày ngày ngày tới làm phiền tao được".
Lục Hi nói xong liền cúp điện thoại.
“Có chuyện gì vậy?”, Hoắc Tư Duệ lo lắng hỏi.
Lục Hi cười nói: "Lão mập kia tìm được số của tôi từ điện thoại di động của cô nên gọi điện thoại mời chúng ta đi ăn cơm".
"Sao lão ta có thể tìm được số của anh qua điện thoại của tôi chứ?", Hoắc Tư Duệ kì quái hỏi.
Lục Hi nói: "Cô quên rồi sao, cuộc điện thoại cuối cùng của cô là gọi cho tôi".
Hoắc Tư Duệ chợt nhận ra.
Tuy nhiên, ngay lập tức cô trở nên lo lắng và nói: "Người này có bối cảnh rất ghê gớm, một doanh nhân giàu có ở Tây Kinh và tỉnh Tây Bắc. Hôm qua anh đánh lão ta, lão ta nhất định sẽ không để yên cho anh".
"Cô yên tâm, tất cả mọi chuyện đã có
tôi xử lý, không phải còn có tiền sao, ngày mai dùng tiền đập chết lão ta", Lục Hi tự tin nói.
Hoắc Tư Duệ tin tưởng Lục Hi đến mức khó có thể lý giải được, thấy anh nói như vậy liền không còn lo lắng nữa.
Cô mượn điện thoại của anh gọi điện về cho mẹ, nói dối rằng quần áo của mình bị ướt khi đi chơi, nhờ mẹ gửi cho tài xế mang tới cho cô một bộ quần áo mới.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, hai người nói chuyện phiếm một hồi thì lái xe đã đưa tới quần áo mới.
Hoắc Tư Duệ đuổi Lục Hi xuống lầu, bắt đầu mang quần áo lên lầu thay.
Lục Hi buồn chán nằm trên sô pha hút thuốc, một lúc sau, Hoắc Tư Duệ bước xuống.
Người lái xe đã mang cho cô một bộ váy ngắn giản dị, bên trên là áo sơ mi cổ thấp, bên dưới là váy ôm tôn lên dáng người của Hoắc Tư Duệ một cách hoàn hảo.
Khi không trang điểm thì cô cũng không khác thường ngày là mấy, thậm chí còn có cảm giác tươi tắn trẻ trung hơn, cô thật sự là một mỹ nhân đẹp từ trong trứng.
Lục Hi liếc nhìn cô một cái rồi cười nói: "Người đẹp, sau một đêm dài trằn trọc, bây giờ đã hơn mười giờ rồi mà tôi còn chưa ăn sáng, chúng ta không nên đi ăn chút gì sao?"
Hoắc Tư Duệ đỏ mặt, cười mắng một tiếng: "Anh trằn trọc cái gì, không biết xấu hổ".
Lục Hi lắc đầu nói: "Phụ nữ, đúng là phụ nữ".
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy có một người đang ló đầu vào nhìn xung quanh, thấy Lục Hi ở bên trong thì mỉm cười bước vào.
Lục Hi vừa thấy người đó thì liền đứng dậy đá một cước.
Khi Hoắc Tư Duệ nhìn thấy rõ người vừa tới thì liền giật thót.
Đây không phải là Vân Khả Thiên sao? Người nhà họ Vân mà Lục Hi cũng dám đá, lá gan của anh đúng là quá lớn.
Lục Hi đá Vân Khả Thiên bay ra cửa rồi bực mình nói: "Còn dám tới đây, con mợ nó người nhà anh làm phiền ông đây không ít lần đâu, hôm nay anh lại chạy tới đây tìm chết sao?"
"Anh Lục, anh Lục, hãy nghe tôi nói".
Vân Khả Thiên chật vật đứng lên, còn chưa kịp phủi bụi trên người đã vội vàng nói với Lục Hi.
"Anh Lục, tôi đặc biệt đến đây xin lỗi anh. Ngoài ra trưa nay bố mẹ tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc. Họ muốn đích thân xin lỗi anh và cảm tạ ơn cứu mạng của anh".
Lục Hi nghe vậy thì sắc mặt mới có chút cải thiện.
Nhưng Hoắc Tư Duệ đang ở bên cạnh nghe vậy thì giật mình.
Vân Thắng Quốc và Mục Duy Trân muốn đích thân xin lỗi Lục Hi?
Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Còn có chuyện gì có thể khiến cho Vân Thắng Quốc và vợ phải ra mặt giải thích?
Hoắc Tư Duệ không thể nào hình dung ra được.
Lục Hi lúc này mới nói: "Buổi trưa hôm nay tôi có hẹn, không rảnh".
Hoắc Tư Duệ kinh ngạc đến mức sắp lồi hai mắt ra.
Hai nhân vật lớn đích thân tới xin lỗi anh mà anh còn từ chối gặp mặt, đáng sợ, thật sự quá đáng sợ.
Vân Khả Thiên nghe vậy thì đau khổ nói: "Anh Lục, anh nể mặt tôi một chút đi, nếu không lần này tôi về nhà chắc chắn sẽ bị cấm túc".
Truyện convert hay :
Mị Y Khuynh Thành: Nghịch Thiên Bảo Bảo Phúc Hắc Cha