Chương 500
“Ầm” một tiếng, vách tường đá rung lên dữ dội, sau đó liền có một khoảng vách đá rộng ba thước cao hai thước tách ra khỏi vách tường đá lớn, chậm rãi chìm xuống dưới để lộ ra lối vào hang động tối tăm.
Julien kích động nhìn lối vào hang động, chậm rãi vẫy tay bảo mọi người đeo mặt nạ phòng độc, bật sáng đèn trên đầu rồi chuẩn bị tiến vào.
Đúng lúc này, người đàn ông tóc vàng bỗng nhiên biến sắc nói: “Ông Julien, có người đang tới đây”.
“Tạm thời dừng thăm dò di tích, chuẩn bị chiến đấu”.
Julien ra lệnh, các nhân viên công tác lập tức cởi trang bị và nấp vào góc khuất, trong khi Gonzalez bắt đầu phát mệnh lệnh qua tai nghe, ra lệnh cho quân nhân trên núi ngay lập tức âm thầm lên đây.
Julien cau mày chậm rãi hỏi: “Gonzalez, tình hình như thế nào?”
Người đàn ông tóc vàng được gọi là Gonzalez trả lời: “Có một nhóm khoảng mười người đang tới, có mang theo vũ khí”.
Julien suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Có vẻ như giáo sư Hạ Nguyên Phi của chúng ta đã đến”.
…
Lúc này, Lục Hi cùng những người khác chậm rãi đi tới.
Thạch Kế Đông đã hết sức, phải có người hỗ trợ đỡ đi khiến cho cả đoàn bị chậm lại.
Cuối cùng, Thạch Kế Đông lại ngồi bệt xuống đất, ngượng ngùng nói: “Haiz, tôi già rồi, tôi không thể đi nổi nữa, đã kéo chân mọi người rồi”.
Hạ Nguyên Phi đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông ta nở nụ cười nói: “Đúng là không thể chống lại tuổi già, ở đây đều là những người trẻ tuổi, chúng ta thật sự đã già rồi”.
Cả hai nhìn mọi người xung quanh một chút rồi lắc đầu cười khổ.
Lục Hi cũng dừng lại, lấy ra bao thuốc lá chuẩn bị hút một điếu.
Lúc này, Thịnh Quốc An đang được đặt nghỉ ngơi dưới đất nhìn hai người chiến đấu, trong mắt ông ta càng khiếp sợ đến tột đỉnh, đồng thời nảy sinh cảm xúc sùng bái gần như vô hạn đối với Lục Hi.
Đây hoàn toàn là sức mạnh của một tông sự, mặc dù Lục Hi vẫn chưa bày ra sức mạnh, nhưng Thịnh Quốc
Nghĩ đến vừa rồi mình còn xem thường anh, trong lòng Thịnh Quốc An không kiềm chế được xấu hổ đan xen, ông ta quá ngông cuồng, lại còn kiêu ngạo ở trước mặt người như vậy, thật sự là không biết trời cao đất rộng.
Còn Hạ Huyên Huyên bây giờ hoàn toàn sững sờ.
Tất cả những gì mà Lục Hi bày ra đã vượt ra khỏi nhận thức của cô ta, nhìn Lục Hi huy động ngọn lửa trên cây giáo dài, giống như chiến thần hạ thế đánh một trận lớn với Gonzalez, Hạ Huyên Huyên đã khiếp sợ đến cuống cuồng.
Lúc này, hai người Lục Hi và Gonzalez càng chiến càng mãnh liệt, bóng dáng của hai người hoàn toàn bị bao phủ bởi lửa thánh màu trắng sữa và ngọn lửa màu vàng, mọi người cũng chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng mơ hồ một trắng một vàng đang chuyển động chiến đấu với tốc độ cao, hoàn toàn không nhìn thấy rõ ràng.
Đúng lúc ấy, hai ngọn lửa không cùng màu sắc bất chợt đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ vang, ngay sau đó lại lập tức tách ra.
Chỉ thấy hai người đứng yên cách nhau chưa đến mười mét, bên hông của Gonzalez đã có thêm một vết máu, trên mặt ông ta còn có từng tia lửa màu vàng đang nhảy nhót, nhưng trong nháy mắt liền bị lửa thánh màu trắng sữa dập tắt.
“Cậu rất mạnh, trong những người mà tôi quen biết ngoại trừ đại thiên sứ ra, tôi thừa nhận cậu là mạnh nhất”.
Trên mặt Gonzalez vốn mang theo ý cười lúc này đã lạnh xuống, ông ta nhìn về phía Lục Hi chậm rãi nói.
Lục Hi tay cầm giáo lửa, chìm trong ngọn lửa đang cháy rực, anh nói: “Ông đây biết mình mạnh mà, còn cần ông nói chắc”.