Cự Long Thức Tỉnh

Chương 533


trước sau

Chương 533

Bố Phùng Nham tên Phùng Tĩnh Viễn là lão đại cầm đầu bang Tam Liên, bang hội này không lớn, nơi bang hội này thành lập chỉ có thể là bang hội hạng ba.

Nhưng đều là người trong giang hồ, mặt mũi cũng phải để lại một chút, cho nên Dương Hải Phong cũng khá lịch sự với Phùng Nham.

Mà lúc này, Lục Hi thì đến bên cạnh cô ta, cười nói: “Có điều gì cô cứ nói đi, bí thư Vân sẽ giúp cô đòi lại công bằng”.

Bây giờ Ngư Bạch mới biết được hóa ra Vân Quốc Thắng là do Lục Hi gọi tới. Cô ta không kìm được nữa, nước mắt rơi ra, giống như một đứa trẻ bị oan thấy cha mẹ mình, tìm được chỗ dựa vậy.

Lục Hi nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Ngư Bạch.

Mà lúc này, đám người Trâu Lệ Hồng đã từ kinh ngạc chuyển thành sợ hãi và hốt hoảng.

Không ngờ Ngư Bạch này lại lôi kéo được cả Vân Thắng Quốc, thật sự quá sức tưởng tượng. Bọn họ muốn gặp Vân Thắng Quốc còn khó hơn lên trời, bởi vì cấp bậc cách nhau quá xa.

Mà Ngư Bạch này lại có thể khiến cho Vân Thắng Quốc đích thân tới bảo vệ, cô gái này thật đáng sợ!

Bấy giờ bọn họ đều tràn ngâp sự khủng hoảng, đứng dậy chào hỏi Vân Thắng Quốc: “Chào bí thư Vân ạ”.

Vân Thắng Quốc lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, trong lòng phẫn nộ không thôi.

Trước khi tới đây, Lục Hi đã kể lại căn nguyên câu chuyện cho ông ta, ông ta đã cảm thấy cực kỳ tức giận. Nhân viên dưới trướng mình lại là loại quan chức như thế, đây đúng là nỗi nhục của ông ta.

Đợi khi đến đây rồi, nhìn một cô gái như Ngư Bạch bị đối đãi không khác nào kẻ phạm rội, Vân Thắng Quốc càng thêm kinh ngạc và tức tối, đúng là không coi kỷ cương pháp luật ra gì.

Từ sắc mặt của Lục Hi, Vân Thắng Quốc biết nhân vật như thần như thánh này cũng đã tức giận lắm rồi, ông ta lập tức tiếp nhận vụ việc của

Ngư Bạch, nhất định phải đưa ra một cách giải quyết thỏa đáng để cô ta hài lòng, đồng thời cũng để Lục Hi hài lòng.

Ánh mắt của Vân Thắng Quốc khiến Trâu Lệ Hồng và mấy người kia cảm thấy như gió lạnh thổi qua, toàn thân run rẩy.

Trong lòng họ, Vân Thắng Quốc là sự tồn tại như ông trời, nắm giữ quyền sinh sát của họ, chỉ cần một câu của ông ta là họ có thể mất hết tất cả, thậm chí vào tù “bóc lịch”. Đây là sự chèn ép tự nhiên đến từ cấp bậc, họ cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Khi ấy, Ngư Bạch mới ưỡn thẳng lưng, thưa chuyện cùng Vân Thắng Quốc.

“Bí thư Vân, tôi muốn tố giác. Những kẻ này cấu kết với nhau, lấy một tội danh đã có để ép buộc giam giữ tôi, đuổi việc tôi, khống chế sự tự do của tôi, sỉ nhục nhân cách của tôi, ép tôi thừa nhận những chuyện không có thật. Mong ông lấy lại công bằng cho tôi”.

Vân Thắng Quốc nghe xong thì chậm rãi nhìn đám người Trâu Lệ Hồng một cái.

Lúc này, Trâu Lệ Hồng đã mất đi nụ cười đắc thắng ban nãy, mà tái mét mặt mày, cúi thấp đầu giống y hệt chồng mình, không dám nhìn thẳng Vân Thắng Quốc,

Những kẻ khác cũng vậy, bọn họ rõ ràng bản thân đã làm gì, nên không khỏi cúi thấp đầu xuống.

“Tôi tiếp nhận lời tố giác của cô”, Vân Thắng Quốc chậm rãi nói.

Vân Thắng Quốc nói xong thì nhìn sang nhóm Trâu Lệ Hồng: “Đối với lời tố giác của Ngư Bạch, các người có gì muốn giải thích không?”

Lúc này, trong lòng bọn họ đã kinh hoàng không thôi, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện