Thân phận của Vân Khả Thiên là tồn tại số một số hai ở Tây Bắc, nếu anh ta nguyện đến vùng nước đục, Lục Hi cũng chỉ tùy anh ta thôi.
Đang nói ra lời này, Lục Hi liền nhìn thấy hai chiếc xe thương vụ phi nhanh đến ở bên ngoài cửa sổ, phía trên in nét chữ của bảo vệ Hắc Báo, mười mấy tên bảo vệ thân hình cao lớn đi xuống xe, họ vây quanh một người đàn ông mặc áo sơ mi tay ngắn, hắn ta đang đi vào.
Người đàn ông cắt tóc húi cua, đeo kính râm, có bảo vệ vây quanh, hắn đi vào tiệm ăn sáng tìm Lục Hi.
Một nhóm người khí thế hung hăng vây quanh ba người Lục Hi, dọa sợ những vị khách khác bỏ chạy.
Chỉ nhìn thấy người đàn ông tóc húi cua chỉ Lục Hi nói: “Thằng nhãi, chính mày là người đã đánh người của tao bị thương?”
Lục Hi lười biếng nói: “Đúng vậy”.
“Giỏi lắm thằng nhãi, ngay cả người của Hắc Báo cũng dám đánh, đi theo ông đây, để ông đây cho mày chút kiến thức”, người đàn ông tóc húi cua hung hăng nói.
Lúc này chỉ nhìn thấy Vân Khả Thiên đột nhiên đứng dậy nói: “Tôi khuyên anh một câu, xin lỗi anh Lục đi, xem xem anh Lục có tha thứ cho hay không, đừng tự đào mộ mình”.
Hắc Báo tháo kính râm xuống, hắn nhìn Vân Khả Thiên toét miệng cười một tiếng nói: “Mẹ nó mày là cái thá gì mà xứng nói chuyện với ông đây?”
Nhìn thấy Vân Khả Thiên ra mặt, Lục Hi vẫn chưa có nói gì, anh cầm tăm lên bắt đầu xỉa răng.
Nhà họ Vân cho anh nhiều phiền toái như vậy, cũng nên báo đáp cho mình chứ.
Còn về tên Vân Khả Thiên này, Lục Hi cũng không lo lắng, với thân phận của anh ta, ai chọc vào cũng xui xẻo.
Vân Khả Thiên nhìn thấy Hắc Báo mạnh mẽ như vậy, anh ta cười lạnh một tiếng.
“Một công ty bảo vệ mà lại giống như lũ côn đồ xã hội, tôi thấy công ty này của anh cũng đến lúc chấm dứt rồi đấy”.
“Ha ha ha ha”.
Hắc Báo nghe vậy cười to, hắn có thể mở ra công ty bảo vệ này mà không thể không có chống lưng ư.
Cậu của hắn chính là phụ tá của cục công an, hắn đã tung hoành ngang dọc ở thành phố Tây Kinh nhiều năm qua.
Nhờ vào mối quan hệ của cậu, hắn thành lập công ty bảo vệ chuyên phụ trách cản đường người kháng án trong tỉnh thành phố, béo bở ở trong này rất lớn, mấy năm nay hắn cũng kiếm không ít tiền, cộng thêm không chút kiêng kỵ, hắn nào coi mấy người Lục Hi ra gì.
“Thằng nhãi, chờ ông đây nhốt mày mấy ngày, cho mày đói gần chết, mày hóa trang chó sói đuôi to cùng ông đây, dẫn người đi cho tao”.
Hắc Báo hạ lệnh, đám bảo vệ chuẩn bị chen nhau đi lên.
Lúc này, trên mặt Vân Khả Thiên đã xuất hiện phẫn nộ.
Một công ty bảo vệ căn bản không có quyền thi hành pháp luật, vậy mà cũng dám nói nhốt mình mấy ngày, đây là vô pháp vô thiên rồi.
“Kẻ nào dám động, ông đây sẽ cho hắn ở tù rục xương”, Vân Khả Thiên nhìn đám người ngu xuẩn, anh ta quăng ra lời ác độc.
Có thể nói Vân Khả Thiên là công tử đệ nhất Tây Bắc, lai lịch vô cùng kinh khủng, dưới cơn nóng giận đã tạo ra một luồng khí thế, đám người Hắc Báo nhất thời bị anh ta trấn áp.
Trên mặt Hắc Báo cũng xuất hiện vẻ thận trọng, lời của Vân Khả Thiên nhìn không hề giống phô trương thanh thế.
“Người anh em, nếu là người của mình cả thì nói ra tên đi, tránh hồng thủy trôi miếu Long Vương”, Hắc Báo nói.
“Mẹ nó ai là anh em với mày, dựa vào mày mà cũng xứng xưng huynh
gọi đệ với tao à, mày chờ đấy cho tao”.
Vân Khả Thiên nói xong, anh móc điện thoại ra gọi.
Một lát sau, điện thoại được kết nối.
“Chú Đoàn, cháu là Khả Thiên”.
“Khả Thiên à, sao vậy, nhớ chú nên gọi điện à?”
“Là thế này, cháu đang ở tiệm ăn sáng Tường Hòa trên phố Tân Dân, có một đám người của công ty bảo vệ Hắc Báo muốn đưa cháu đi”.
“Thật là liều lĩnh, bảo bọn chúng chờ đấy, chú lập tức phái người đi, xem xem ai dám động vào cháu”.
Như trò đùa, con trai của bí thư Vân nếu xảy ra chuyện, vậy thì còn gì nữa.
Đoàn Chí Quốc đặt điện thoại xuống, ông ta lập tức cầm bộ đàm trên bàn, trực tiếp chỉ huy đội đặc công đang thi hành nhiệm vụ khắp nơi trong thành phố Tây Kinh.
Vân Khả Thiên cúp điện thoại, anh ta nhìn Hắc Báo rồi ngồi xuống.
Nhìn dáng vẻ định liệu kỹ lưỡng của Vân Khả Thiên, trên mặt Hắc Báo xuất hiện do dự.
Tên thanh niên này nhìn có chút khí thế, ngộ nhỡ nếu chọc phải phiền toái thì sẽ không tốt.
Nhưng hôm này không đưa cái thằng què này đi thì việc làm ăn về sau của hắn cũng không có cách nào làm được, tuyệt đối không thể.
Nghĩ tới đây, Hắc Báo định lui một bước, chuyện đánh người của mình, hắn cũng không có ý định truy cứu.
“Hai vị, chúng ta cũng là không đánh nhau thì không quen biết, chuyện đã qua thì thôi cho qua, nhưng tên què này tôi nhất định phải mang đi”, Hắc Báo nói.
Nói xong, hắn tự tin nhìn hai người, theo như hắn thấy, mình đã cho đối phương đầy đủ mặt mũi, yêu cầu của hắn cũng không quá đáng chút nào, đối phương chắc hẳn sẽ lập tức đồng ý mới phải.
Nhưng Hắc Báo chợt hoa mắt một cái, chỉ nghe thấy một tiếng bốp, trên mặt liền bị tát một cái tát đầy hung hãn khiến hắn tỉnh mộng.
Lúc này, Lục Hi dường như không có động tĩnh gì mới lạnh lùng nói: “Có gan gọi lại một tiếng thằng què nữa đi?”
Hắc Báo sau khi hoàn hồn liền tức giận, hắn ở Tây Kinh nhiều năm cũng chưa từng chịu thua thiệt như vậy. Lại còn ở ngay trước mặt đàn em của mình, nếu không tìm lại được thể diện, sau này làm sao còn lăn lộn nữa.
Cho dù thanh niên này có chút khí thế thì sao, chỉ cần bảo cậu mình ra mặt là được, với mối quan hệ của cậu, có chuyện gì mà không giải quyết được.
Hắc Báo giận dữ, hắn cũng không kiêng kỵ gì nữa liền hét lớn một tiếng: “Đưa chúng đi cho tao, dám phản kháng thì đánh cho chết”.
Lục Hi híp mắt một cái, Vân Khả Thiên cũng đứng lên.
Ngay lúc này, bên ngoài có một chiếc xe bọc thép đặc công phi nhanh đến, xe thắng gấp dừng trước cửa.
Cửa xe mở ra, một đội lính đặc công đầy đủ võ trang xông vào tiệm ăn sáng.
Đội trưởng trong số đó nhìn xung quanh, lập tức phong tỏa mấy người Hắc Báo tay cầm gậy.
Truyện convert hay :
Trọng Sinh Thành Cố Chấp Hoắc Thiếu Tiểu Tiên Nữ