Chương 582
Lúc này, Lục Hi nói: “Cảnh sát Nạp Lan, đừng gấp, tôi chỉ là tới xem tình hình có gì khác thường hay không thôi. Tôi sẽ không làm phiền cô phá án, chúng ta việc ai người nấy làm”.
“Không được, đây là án mạng quan trọng, không có mệnh lệnh của cấp trên thì không ai có thể nhúng tay vào”, Nạp Lan Uyển mặt không cảm xúc nói.
Lục Hi âm thầm than thở một tiếng, cũng không còn gì để nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Nạp Lan Uyển reo lên, cô ta liếc qua rồi nghe máy, nói được hai câu, Nạp Lan Uyển vô cùng không tình nguyện cúp điện thoại, trợn mắt nhìn Vân Khả Thiên, sau đó cô ta hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Vân Khả Thiên thấy vậy lập tức cười nói: “Hừ hừ, còn không phải vẫn ngoan ngoãn đồng ý sao”.
Lục Hi lắc đầu nói: “Được rồi, người ta cũng là vì công việc, không có gì sai, sau này đừng nhằm vào cô ta”.
Vân Khả Thiên lập tức nói: “Sẽ không đâu, chỉ là tôi không chịu nổi tính khí xấu của cô ta thôi. Một người phụ nữ tính khí như vậy, đáng đời không có đối tượng”.
“Tần Lam thường xuyên đánh anh, không phải anh cũng xấu tính như vậy chứ?”, Lục Hi cười nói.
Nghe thấy lời này, Vân Khả Thiên đỏ mặt rụt cổ lại, anh ta lập tức im lặng.
“Được rồi, đi xem đi”, Lục Hi nhíu mày nói.
Lập tức hai người đi về hướng trong thôn.
Còn Nạp Lan Uyển ở bên cạnh nhìn hai người đi vào, trên mặt bao phủ một tầng sương lạnh.
Không bao lâu, hai người đã đến cửa thôn, trước mặt có một cái hố đã đào xong.
Chỉ thấy bên trong chất hơn một trăm thi thể, ai nấy đều da bọc xương giống
Lục Hi nhíu mày nhìn.
Còn Vân Khả Thiên quay đầu nôn “Ọe” một tiếng.
Anh ta đã quen với cuộc sống trong nhung lụa, nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng buồn nôn như vậy, chỉ liếc mắt thôi đã không chịu nổi.
“Anh Lục, anh cứ làm đi, tôi không chịu nổi”.
Vân Khả Thiên nói xong, anh ta vừa nôn vừa chạy quay trở lại xe.
Lục Hi lắc đầu, anh ngồi xổm bên hố lớn, bắt đầu mở mắt xuyên thấu quan sát.
Không bao lâu, anh liền phát hiện ra hiện tượng giống nhau trên người những thi thể này, chính là phía sau cổ bọn họ đều có một cái lỗ rất nhỏ, mà tất cả máu thịt sau khi chết đều bị rút ra từ cái lỗ nhỏ này.
Ngay sau khi phát hiện ra hiện tượng đó, Lục Hi lập tức đứng lên nhìn về phía trong thôn, sau đó anh đi vào.
Lục Hi không hề dừng lại ở trong thôn, anh xuyên qua đó, đi tới một con đường nhỏ ở phía sau, tiếp tục đi về phía trước.
Đi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, anh dừng lại trước một sơn cốc.
Sơn cốc này không lớn, bên trong là một bãi tha ma, bia đá mọc như rừng, cũng không biết đã tồn tại bao lâu và có bao nhiêu người được chôn ở đây.
Thông qua mắt xuyên thấu, Lục Hi nhìn thấy từng tia âm khí ngưng tụ không tan bao phủ toàn bộ vùng trời của bãi tha ma, đứng ở cửa cốc cũng có thể cảm thấy lạnh cả người.