Chương 592
Khi Miêu Tình biết chuyện này thì suýt chút nữa đã ngất đi.
Sự nghiệp của cô ấy chỉ vừa mới bắt đầu, còn chưa tích cóp được bao nhiêu. Hơn nữa kẻ cho vay nặng lãi còn uy hiếp cô ấy, rằng nếu không trả tiền thì sẽ phanh phui chuyện này ra.
Là một ngôi sao, nếu tin tức xấu như có một người bố mê cờ bạc bị truyền ra thì sự nghiệp của cô ấy sẽ tan thành mây khói. Cô ấy đành phải nghĩ cách khác, cho nên mới đi sang Ý.
Nhưng không ngờ bản thân vừa đến thì đã phải chịu cảnh này, nếu không có Lục Hi thì không biết cô ấy phải làm sao nữa.
Sau khi biết hết mọi chuyện, Lục Hi hỏi Alfonso: “Có thể đuổi người này ra khỏi nước Ý không?”
Lục Hi chỉ sang chị Vương đang như đứng đống lửa bên cạnh.
Alfonso gật đầu nói: “Quá đơn giản, anh Lục”,
Lục Hi gật đầu, không nói thêm gì.
Dám hãm hại đồng bào mình, không cần hỏi cũng biết chị Vương này không phải thứ tốt lành gì.
Mà Vương Lệ sau khi nghe được thì mặt xám như tro.
Bà ta tốn bao nhiêu của cải mới lôi kéo được Ramos, sau đó lợi dụng lòng sính ngoại của một số người trong nước để mở một công ty nhằm mục đích lừa những người trong nước vội muốn kiếm tiền và nổi danh.
Nếu bị đuổi đi thì bà ta sẽ mất trắng toàn bộ.
Lúc này, Vương Lệ vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ thì Alfonso ở bên kia nói.
“Tốt nhất là bà lên chuyến bay gần nhất rời khỏi nước Ý đi, nếu không thì điều chờ đợi bà không chỉ đơn giản là trục xuất đâu”.
Trong lòng Vương Lệ liền hoảng sợ, bà ta vô cùng tuyệt vọng.
Khi bà ta quen biết Ramos, cái tên Ramos này đối với
Hơn nữa, bà ta đã biết bối cảnh của Ramos còn Alfonso này chính là bối cảnh của Ramos. Một tổ chức tầm cỡ quốc tế to lớn như vậy, bà ta cũng không có sức lực phản kháng.
Bà ta lặng lẽ đứng lên cúi người nói: “Xin lỗi các vị, tôi sẽ lập tức rời khỏi nước Ý”.
Nói xong bà ta cũng không dám nhìn nhiều liền xoay người rời khỏi quán cà phê.
Trong lòng bà ta hiểu, nếu không nghe lời của Alfonso, bà ta có thể rời khỏi nước Ý hay không cũng khó nói. Nhân lúc bây giờ còn có thể rời đi, đi trước rồi hãy nói.
Vương Lệ lẳng lặng rời khỏi, Miêu Tình khẽ nhíu mày.
Lục Hi thấy vậy liền hỏi: “Sao thế?”
“Công ty của tôi và Vương Lệ đã ký hợp đồng rồi…”, Miêu Tình có chút lo lắng nói.
Lục Hi cười đáp: “Cô không cần lo lắng, cho bà ta mười lá gan cũng không dám nhắc đến chuyện hợp đồng với cô đâu, yên tâm đi”.
Lúc này, Alfonso nói: “Cô Miêu, cô còn muốn tiếp tục hợp tác với chúng tôi không?”
Miêu Tình nghe xong, đương nhiên cô ấy muốn hợp tác rồi, bây giờ cô ấy gánh vác món nợ nhiều như vậy nên cần một khoản tiền lớn. Hơn nữa có thể đại diện cho nhãn hiệu O’neill, giá trị bản thân cô ấy sẽ được nâng cao không ít. Bây giờ cô ấy có nằm mơ cũng muốn.