Chương 628
Lâm Tiêu nhếch miệng cười: “Cái này thì không cần, tôi chỉ là đến xem trận chiến nên không làm phiền Liễu đại tông sư nữa”.
Mọi người nghe xong mới biết người này chính là Lâm Tiêu đến từ Tây Bắc, một cao thủ có danh vọng không thua kém Liễu Bồi Nhiên, ánh mắt nhìn ông ta cũng thay đổi.
Trong mắt nhóm người thuộc võ đạo Tây Bắc lại là một mảnh lửa cháy nóng bỏng, sự xuất hiện của Lâm Tiêu không nghi ngờ gì đã mang lại cho họ nguồn sức mạnh không tên, đứng nơi đó cũng không còn cảm thấy cô độc nữa.
“Chào Lâm đại tông sư”.
“Chào Lâm đại tông sư”.
“Lâm đại tông sư oai phong”.
Những người trong võ đạo Tây Bắc đồng thanh chào hỏi Lâm Tiêu bày tỏ sự kính trọng của bản thân.
Lúc này, Lâm Tiêu phất tay nói: “Hôm nay tôi tới đây chỉ để xem trận chiến giữa cậu Lục và Liễu đại tông sư, còn mong mọi người đừng tiếng khách át giọng chủ, yên lặng chờ cậu Lục tới thôi”.
Nghe thấy lời này của Lâm Tiêu, Liễu Bồi Nhiên khẽ nheo mắt, chậm rãi nói: “Xem ra Lâm đại tông sư rất sùng bái cậu Lục này?”
Lâm Tiêu cười đáp: “Liễu đại tông sư không cần quá nhạy cảm, tôi chỉ là cảm thấy cậu Lục tương đối khả quan, là một tông sư, ông còn có gì phải sợ hãi?”
Câu nói này vừa vang lên lại là một mảnh náo động.
Lâm Tiêu vậy mà xem trọng Lục Thiên Hành hơn, việc này đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.
Liễu Bồi Nhiên thế nhưng là một thế hệ tông sư, Lục Thiên Hành là gì? Nghe nói chẳng qua mới là bán bộ tông sư mà thôi.
Đặt trước mặt các võ giả bình thường, bán bộ tông sư quả thực rất lợi hại nhưng suy cho cũng vẫn chưa thực sự bước chân vào cảnh giới tông sư, chênh lệch giữa hai người có thể nói
Nhưng Lâm Tiêu cũng là một thế hệ tông sư, lời nói của ông ta rất có trọng lượng, mọi người không khỏi dấy lên nghi hoặc.
Tuy nhiên đúng lúc này cách quảng trường không xa có hai chiếc ô tô một trước một sau dừng bánh.
Nhìn hai chiếc xe cũ nát này, trong lòng mọi người thầm nhủ Lục Thiên Hành không phải ngồi trên chiếc xe rách nát này mà tới đó chứ?
Lúc này Lục Hi trong xe qua màn cửa nhìn đám người trong quảng trường cười cảm thán: “Thế trận còn không nhỏ mà”.
Nói đoạn anh thôi thúc tinh thần lực khiến ngoại hình của bản thân có một vài thay đổi.
Một lúc sau, một người đàn ông tuấn tú tràn đầy sức sống với mái tóc dài xuất hiện trước mặt Vân Khả Thiên cùng Tư Không Trích Tinh.
“Ôi trời, diện mạo này của anh cũng quá đẹp mắt rồi đó anh Lục à”, Vân Khả Thiên ngưỡng mộ nói.
Tư Không Trích Tinh cũng giật mình kinh ngạc, cái này mạnh hơn thuật dịch dung của bản thân rất nhiều mà.
Anh ta phải mất một khoảng thời gian để thay đổi tướng mạo của mình, nhưng Lục Hi gần như nhìn thấy kết quả trong chớp mắt, thực sự cao siêu hơn anh ta rất nhiều.
Lục Hi cười khiêm tốn: “Chút tài vặt mà thôi, xuống xe đi”.
Cả ba xuống xe và đi về phía quảng trường.