Chương 660
Nói xong, Chu Tiên Hiền chậm rãi đi tới trung tâm phòng khách, đứng đối lập với Lục Hi.
Lục Hi cười nói: “Ông nghĩ kỹ chưa? Trên đời này không có thuốc hối hận đâu”.
“Láo xược, tiếp chiêu đi”.
Chu Tiên Hiền hét lớn một tiếng, sau khi nghe tiếng hét này, Lục Hi bỗng nhiên rơi vào ảo ảnh.
Chỉ thấy dưới chân anh bỗng trở thành địa ngục, có vô số ác quỷ đang không ngừng dựa vào bức tường tan hoang để leo lên, những đôi mắt như ma trơi nhìn chòng chọc vào anh, như muốn kéo anh xuống địa ngục A Tì.
Lục Hi kinh ngạc đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn dưới chân mình, giống như không dám tin.
Người này có cực ít pháp lực và tinh thần lực nhưng lại có thể trong nháy mắt tạo ra một ảo ảnh, anh không thể ngờ được cho nên có hơi xuất thần.
Mà lúc này, trong mắt người khác, Lục Hi im lặng ngơ ngác, kinh hãi nhìn mặt đất giống như đang phải chịu một cực hình gì đó.
Đám người họ Liễu đều nở nụ cười. Lục Thiên Hành cũng chỉ có vậy mà thôi, Chu chân nhân ra tay là gạo xay ra cám liền. Lục Thiên Hành bây giờ chỉ có thể mặc người xâu xé thôi.
Mà lúc này, Chu Tiên Hiền thì càng đắc ý hơn. Ảo thuật ông ta thi triển là nhằm vào Lục Hi, uy lực càng mạnh hơn khi thi triển cho cả đám người nhà họ Liễu vừa rồi.
Mà hiện tại người trong võ đạo không ai biết nên chiến đấu thế nào với chân nhân tu pháp, ông ta mà ra tay thì chỉ có thắng lợi trở về. Đây cũng là lí do vì sao ông ta dám nói một người vừa bước vào chân nhân sơ kỳ như ông ta có thể sánh ngang với tông sư trung kỳ, chống lại tông sư hậu kỳ hoặc đỉnh phong.
Ông ta tin rằng, chỉ cần không hiểu phép khắc chế thì dù là tông sư đỉnh phong cũng chẳng làm được gì ông ta.
Lúc này, Liễu Bồi Nhiên cười lên hô hố, đến đứng sóng vai với Chu Tiên Hiền, nhìn Lục Hi như đang mất hồn kia, cười nói.
“Tiên Hiền huynh ra tay có khác, đúng là không tầm thường chút nào. Chỉ cần một chiêu là tên Lục Thiên Hành này cũng đã đơ ra như gỗ, mặc cho Tiên Hiền huynh xử trí rồi. Đúng là đạo pháp cao thâm”.
Lúc này, mọi người nhà họ Liễu đều nhìn Lục Hi với vẻ tươi cười. Mới vừa rồi còn uy hiếp sẽ giết cả nhà họ Liễu, giờ đã bị trị cho đứng ngây như phỗng. Không biết lát nữa bị Chu chân nhân thu phục thì sẽ có dáng vẻ gì đây.
“Không biết tên chiêu thức ban nãy của Tiên Hiền huynh là gì, có thể nói ra cho mọi người được chiêm ngưỡng không?”
Lúc này, Liễu Bồi Nhiên tự tin bừng bừng, cũng không vội thu thập Lục Hi mà tâng bốc Chu Tiên Hiền một phen.
Dù sao cũng là giúp đỡ ông ta giải quyết phiền toái lớn như vậy, vẫn nên nịnh nọt vài câu.
Chu Tiên Hiền nghe vậy thì lộ vẻ đắc ý: “Đây là thuật pháp bí truyền của Vô Thượng Tông chúng ta, tên là thuật Cửu U đoạt hồn. Ai trúng chiêu sẽ phải rơi vào địa ngục A Tì, bị lệ quỷ cắn nuốt tra tấn. Nếu tôi không thu hồi thì sẽ vĩnh viễn ở trong địa ngục đến khi tinh lực thần bị cạn kiệt mà chết, vô cùng thê thảm”.
Liễu Bồi Nhiên nghe vậy thì lập tức vỗ tay: “Lưu truyền từ thời Thượng Cổ có khác, quả nhiên là vô cùng lợi hại, bái phục, bái phục!”
Mà người nhà họ Liễu cũng tán thưởng độ thần kỳ của thuật Cửu U đoạt hồn này.
Sau đó, Lục Hi bỗng ngẩng đầu lên.
Chút ảo thuật này chẳng làm gì được kháng tính của cự long. Anh chỉ đang tò mò vì sao người này có thể thi triển thuật pháp nhanh như vậy mà không cần đạo hạnh cao.
Sau khi kinh ngạc qua đi, anh cũng suy nghĩ cẩn thận hơn. Người này chắc chắn là mang theo pháp khí gì nên mới có năng lực thi triển nhanh đến thế.
Nghĩ vậy, Lục Hi cũng không tò mò nữa. Địa cầu ngày xưa cũng là một tu chân giới
Lúc này, Lục Hi khẽ giậm chân một cái, toàn bộ ảo giác đã biến mất, ngẩng đầu nhìn người kia: “Ông giỏi lắm, mang theo thứ gì trên người đó, mau lấy ra cho tôi xem”.
Đám người nhà họ Liễu vốn đang vui sướng, bỗng nhiên thấy Lục Hi khôi phục thần trí, chẳng những không sợ mà còn đặt câu hỏi với Chu chân nhân thì đều sợ hãi.
Chẳng lẽ Lục Thiên Hành này không bị ảo thuật khống chế?
Mà Chu Tiên Hiền thì lại càng thêm sợ hãi.
Thật ra ông ta chẳng có năng lực thi triển nhanh thuật Cửu U đoạt hồn.
Đúng là ông ta có biết, nhưng muốn thi triển thì cần có thủ ấn cùng pháp lực kết hợp vận hành, đó là cả một quá trình.
Mà lý do ông ta thi triển nhanh được là bởi vì mấy ngày trước sư tôn ông ta đã qua đời, tông môn đại loạn, ông ta trộm hai món bảo vật trấn sơn nên mới có năng lực này.
Hiện giờ Lục Hi chẳng những phá giải thuật pháp mà còn nói toạc móng heo ra. Một người thuộc võ đạo mà lại hiểu được thuật pháp làm ông ta không thể không kinh ngạc.
“Sao cậu biết?”, Chu Tiên Hiền nói.
Lục Hi cười nhạt: “Tôi vẫn hiểu về thuật pháp lắm, lấy tu vi của ông thì không đời nào thi triển nhanh được thuật pháp, ngoài việc mang pháp khí theo ra thì còn lời giải thích nào khác đâu?”
Chu Tiên Hiền thầm cả kinh, xem ra ông ta đã coi thường Lục Thiên Hành này, nhìn dáng vẻ đó chẳng lẽ lại là song tu pháp võ?
Nhưng Chu Tiên Hiền lập tức phủ định suy nghĩ này.
Người bình thường chỉ có thể chọn giữa võ đạo và pháp thuật, trở thành tông sư hoặc chân nhân đã là đáng quý và khó khăn lắm rồi. Nếu song tu mà còn đòi có thành tựu thì thật sự quá khó khăn.
Nghĩ vậy, Chu Tiên Hiền nói: “Đừng tưởng bản thân hiểu chút tu hành là có thể đoán mò. Thuật pháp chân chính của Vô Thượng Tông chúng ta há có thể yếu ớt vậy sao?”
Nói rồi, Chu Tiên Hiền lấy ra một cây sáo ngăm đen, ngạo nghễ nhìn Lục Hi.
Có thể thi triển nhanh ra thuật Cửu U đoạt hồn là nhờ chiếc nhẫn ông ta đang đeo trong tay. Chiếc nhẫn này có thể chứa đựng một thuật pháp và thi triển liên tiếp ba lần.
Chỉ cần dùng thần thức khắc thuật pháp vào nhẫn, khi nào cần thi triển nhanh thì dùng pháp lực thúc giục là xong, khá là lợi hại, có đặc tính chí mạng với những kẻ không có phòng bị.
Nhẫn kia tuy rằng lợi hại nhưng cây sáo trong tay ông ta mới là bảo vật trấn phái thực thụ.
Nghe nói cây sáo này được tông môn của ông ta truyền đời lưu lại, có thể tăng cường thuật pháp của một pháp khí trong phạm vi lớn, hơn nữa trong nó còn chứa một sát trận với uy lực cực lớn, chỉ cần dẫn động thì dưới chân nhân đều không thể thoát chết.
Cây sáo lợi hại như vậy chắc chắn cũng phải có điểm yếu. Đó là muốn kích thích sát trận cần phải sử dụng lực sinh mệnh nhất định để cho trận pháp vận hành.
Cho nên ông ta cũng không định dùng nó, ông ta chỉ cần tăng phúc cho thuật pháp là được. Ông ta cho rằng Lục Hi chỉ biết chút xíu về thuật pháp mà thôi, có lực tinh thần mạnh mẽ nên mới thoát được thuật Cửu U đoạt hồn.