Cự Long Thức Tỉnh

Chương 693


trước sau

Chương 693

Bấy giờ, Lục Hi mỉm cười: “Sau này, linh khí nơi đây sẽ ngày càng nồng đậm, tu luyện ở đây sẽ khiến mọi người tăng cấp thần tốc, tôi nghĩ mọi người sẽ rất thích”.

Đám người vui thích vô cùng, chỉ có Hoắc Tư Duệ là không hiểu: “Tu luyện? Tu luyện là gì?”

Lục Hi mỉm cười, ngưng thần một chút, đặt công pháp tu luyện mình đã sớm chuẩn bị vào trong đầu Hoắc Tư Duệ.

Hoắc Tư Duệ lập tức ngớ người, thật lâu sau mới tỉnh táo lại, không dám tin: “Thực sự có chuyện thần kỳ như vậy sao?”

Lục Hi truyền cho cô một loại công pháp tên là “Thiên Cơ Quyết”, không quá thâm sâu, chỉ chú trọng dưỡng khí tu thân, rất dễ nhập môn.

Nhưng dù là thế thì Hoắc Tư Duệ cũng đã bị khiếp sợ bởi tin tức trong đầu. Cô không thể tin rằng trên đời này thật sự có chuyện tu tiên, mà lại còn nảy sinh trên người cô.

Lúc này, Lục Hi lại truyền cho Tần Lam một bộ võ kỹ tên là “Huyền Võ Thập Lục Thức”.

Đây là tiên võ hạch tâm của một đại tông môn trong tu chân giới, vô cùng bá đạo, cực kỳ hợp với tính cách nóng nảy mạnh bạo của Tần Lam.

Sau đó, anh lại truyền cho Phù Đồ một bộ đao pháp tên là “Chiến Thiên Đao Quyết”, cũng là tiên võ, uy lực vô song.

Rồi anh nói với Hoắc Tư Duệ: “Cô ngồi xếp bằng đi”.

Hoắc Tư Duệ nghe lời ngồi xuống, Lục Hi đặt tay sau lưng cô, giúp cô dẫn khí nhập thể, vượt qua cửa đầu tiên.

Một tiếng sau, Lục Hi mới buông lỏng hai tay, mà Hoắc Tư Duệ còn đang chìm đắm trong nhập định.

Lúc này, Lục Hi nói: “Được rồi, mọi người sắp xếp thời gian mà làm đi, tôi đi ngủ đây”.

Nói

xong, Lục Hi xoay người rời đi.

Chỉ nghe Tần Lam la lên: “Vậy tôi phải tu luyện thế nào đây?”

Thấy Lục Hi giúp Hoắc Tư Duệ mà không giúp mình, Tần Lam nóng nảy hỏi.

“Tự tu luyện đi, lại còn cần tôi giúp à?”, Lục Hi lườm cô ta một cái rồi đi về phòng ngủ.

Tần Lam hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn bóng lưng Lục Hi mà mắng anh là cái đồ trọng sắc khinh bạn.

Lúc này, An Trung đã đáp xuống sân bay Tây Kinh, nhàn nhã tản bộ ngắm phong cảnh, chậm rãi vào nội thành.

Đi gần hai tiếng mới đến tiệm tạp hóa Vong Ưu ở hẻm Triều Văn phố Đông.

Chỉ thấy hai cánh cửa gỗ rộng mở, An Trung cũng chẳng ngại ngần gì mà bước vào.

Đi vào trong lại thấy không một bóng người, gã đánh giá cái tiệm cũ nát này một hồi, lắc đầu mỉm cười rồi ngồi lên ghế sô pha, tiện tay cầm cái bình gốm trên bàn lên ngắm.

Gã cũng không vội vàng, mãi lúc sau vẫn chưa ra khỏi tiệm. An Trung tự cho mình cái quyền nghỉ ngơi, mang tâm thế du ngoạn Tây Kinh, còn Lục Hi thì chẳng đáng để gã phải quan tâm. Một nơi nho nhỏ thế thì thì ra được người bản lĩnh cỡ nào chứ? Mà tiên thiên sơ kỳ chắc cũng đã là thế lực cao cấp ở Tây Kinh không chừng, không cần để ý.

Mà Lục Hi ngủ dậy vào lúc bốn giờ chiều hơn, anh ngáp một cái, duỗi eo, lẩm bẩm: “Xem ra có người đến tìm mình, phải về tiệm tạp hóa thôi”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện