Chương 742
Dáng vẻ im lặng của bác hai và chú tư rõ ràng là đồng ý với cách nói của vợ mình, cũng chẳng quan tâm anh như nào, cho nên Lục Hi đã cảm thấy thất vọng về cái nhà này.
Lúc này, Lục Viễn Chí suy tư rồi nói: “Tôi xác nhận được thăng bé chính là con trai của Lục Viễn Sơn, nếu không sẽ không thể biết đến tên của Lục Viễn Sơn. Hơn nữa, từ diện mạo của thằng bé, tôi cũng có thể kết luận rằng thăng bé là con của thằng ba, vì nó giống thằng ba hồi nhỏ như đúc”.
Lục Viễn Chí võ vai Lục Hi, Lục Hi khẽ mỉm cười.
Sau đó, Lục Viễn Chí nói tiếp: “Lục Hi quay về, chúng ta đương nhiên phải quan tâm nó rồi. Giờ cho thăng bé đến xưởng rèn luyện một chút, trả tiền lương cho nó, sau này lập công lớn cho gia đình thì lại nói đến chuyện cổ phần nhé?”
Nhà họ Lục đến bây giờ phân thành hình thức đầu tư cổ phần, ba anh em bọn họ đều năm tỷ lệ nhất định, Lục Viễn Chí là gia chủ nên nhiều hơn một chút, Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang ngang hàng.
Nếu Lục Hi trở về thành tam phòng, vậy thì bọn họ phải chia cổ phần cho Lục Hi, nhìn có vẻ Lục Viễn Chí không thành vấn đề, nhưng Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang, còn cả hai bà vợ của bọn họ dường như không có vẻ tình nguyện lắm.
Lục Viễn Chí làm như vậy cũng đã suy nghĩ tường tận một hồi rồi, Lục Hi vừa quay về thì phân thành ba phòng, chiếm vị trí một phòng nào đó của bố anh không còn, có vẻ như không thích hợp.
Trước tiên sắp xếp cho anh một thân phận, bảo anh đi vào xưởng cho quen nghiệp vụ, còn lại cứ từ từ, đứa nhỏ mới về, người làm bác cả như ông ta thế nào cũng phải quan tâm.
Lục Viễn Chí là gia chủ, đưa ra quyết định này cũng không thiên vị, Tạ Trường Mai và Lô Hiểu Du cũng ngậm miệng không nói thêm nữa.
Lúc này, Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang cũng nói: “Anh cả nói không sai, cứ làm như vậy CHỈ”
Lục Viễn
Lục Hi cười một tiếng, chậm rãi nói: “Cháu thấy mọi người hiểu lầm ý của cháu rồi, chỉ là cháu quay về thăm thôi, không có ý định ở trong nhà”.
Lục Viễn Chí sửng sốt nói: “Cháu có nhà ở ngoài?”
“Không hẳn cớ”, Lục Hi cười đáp: “Chỉ là mở một tiệm tạp hóa ở Tây Kinh thôi, ngược lại cũng thoải mái, cháu cảm thấy quay về có chút không thích hợp với công việc nặng nhọc trong nhà”.
Lục Viễn Chí chau mày nói: “Đứa nhỏ này, mở tiệm tạp hóa thì có thể có tiền đồ gì, nhà họ Lục chúng ta dù không giàu có, nhưng cũng là hộ gia đình lớn số một số hai Nam Thông, ở nhà chẳng phải mạnh hơn tiệm tạp hóa của cháu sao?”
Lúc này, Tạ Trường Mai tiếp lời nói: “Anh cả, nếu người ta không muốn trở về, anh cũng đừng phí tâm sức nữa, chuyện không theo tự nhiên thì sẽ không có kết quả đâu”.
“Đúng đó anh cả, đứa nhỏ có công việc kinh doanh của riêng mình, anh cứ để nó đi đi”, Lô Hiểu Du cũng nói.
Các bà vừa nghe thấy Lục Hi không muốn quay về, trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ.
Không quay về cũng tốt, tránh về sau nguy hiểm chia tiền thêm cho một người, hai người họ vội vàng lấn tới nói thuận theo lời Lục Hi.
Lúc này, Lục Hi cười một tiếng, anh đứng lên lấy ra từ trong túi một lọ nhũ dịch Chung Linh, anh đưa cho Lục Viễn Chí và nói: “Bác cả, đây là đồ bổ cháu mang cho bác, uống rồi sẽ có tác dụng tăng thêm tuổi thọ, nhất định đừng lãng phí, bác phải nhớ uống hết trong vòng một tháng”.
Lục Hi cẩn trọng dặn dò, sau đó anh phất tay với mọi người, anh cười nói: “Các vị, tôi phải đi rồi, sau này có thời gian tôi sẽ đến thăm mọi người”.