Chương 750
Ông ta là con trai lớn của Ôn Thế Lương, chi trưởng nhà họ Ôn, rất có thiên phú về mặt kinh doanh buôn bán, hiện nay rất nhiều việc của nhà họ Ôn đều do ông ta ra mặt xử lý, rất được Ôn Trương Thiên, gia chủ nhà họ Ôn yêu quý, những người có thân phận địa vị ở Châu Hàng đều biết đến Ôn Tôn Nguyên.
Lúc này, chỉ thấy Ôn Tôn Nguyên chắp tay nói: “Thưa các vị, tôi biết mọi người đều đến vì hội đấu giá, tôi không nhiều lời nữa, bây giờ những ai muốn tham gia đấu giá, mời lên trên tầng”.
Lúc này, có người lấy ra tấm chi phiếu đưa có thủ hạ phía sau Ôn Tôn Nguyên, sau đó chắp tay với Ôn Tôn Nguyên, ngạo nghễ lên tầng.
Lục Hi cười, anh biết đây là quy tắc của hội đấu giá, không phải ai cũng có thể được lên tầng hai này.
Đầu tiên, anh phải nộp năm triệu tiền bảo đảm, hơn nữa năm triệu này sẽ không được trả lại.
Nếu anh đấu giá được món đồ nào đó, năm triệu này sẽ được đập vào trong số tiền đấu giá, nhà họ Ôn chỉ thu một khoản lệ phí đấu giá nhất định. Nhưng nếu anh không đấu giá được gì, thì xin lỗi, năm triệu này coi như mất.
Cho nên, ở dưới tầng có đến bảy tám mươi người, nhưng chỉ có mười mấy người lên tầng.
Nhưng với sức kêu gọi của nhà họ Ôn, chi phí phải nộp này cũng không tính là quá nhiều, miễn cưỡng coi là hợp lý.
Lúc này, Lục Hi cũng lấy ra một tấm chi phiếu mà Phù Đồ đã chuẩn bị từ trước nộp cho thủ hạ của Ôn Tôn Nguyên rồi đi lên tầng.
Lên tầng, chỉ thấy bên trên bày tám chiếc bàn dài gỗ vân mây bo góc cạnh bằng đồng, bên mỗi chiếc bàn bày ghế tựa lưng cao bằng gỗ vân mây.
Lục Hi lặng lẽ ngồi xuống trong góc, bắt đầu nhìn dò xét khách khứa bên trên.
Ở đây, ngoại trừ những người đi lên từ dưới tầng, còn có hai mươi
Còn có mấy người giống như Vương Bá Hổ, trên người không có chút khí tức dao động nào, chỉ là người bình thường, nhưng thân phận của họ chắc chắn không bình thường, nếu không, họ cũng sẽ không ngồi ở tầng hai.
Còn ở một chiếc bàn phía Đông.
Có một ông lão rất giống với Ôn Tôn Nguyên, nhìn tướng mạo của hai ngươi, đó có lẽ là Ôn Thế Lương, bố của Ôn Tôn Nguyên.
Bên cạnh Ôn Thế Lương là một Lạt ma mặc áo choàng Lạt ma mặt không cảm xúc để râu ngắn.
Trên chiếc bàn bên cạnh Ôn Thế Lương là Nhan Phi Hoa mặc trang phục cung đình, cùng hai vệ sĩ và ba trợ lý của cô.
Nhan Phi Hoa cúi đầu, yên lặng nhìn mặt bàn, không biết đang nghĩ điều gì.
Lục Hi nhìn Nhan Phi Hoa mặc trang phục cung đình, cảm thấy đúng là có một phong vị khác, anh cũng không ngờ, cô gái tính cách mạnh mẽ đó còn có lúc dịu dàng lặng lẽ như vậy, khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác.
Xem ra, Hoắc Hướng Anh trên đảo đã tốn khá nhiều thời gian công sức cho việc đào tạo cô.
Lúc này, Ôn Tôn Nguyên cũng đi lên, đến bên cạnh bố của ông ta, ghé sát tai nói mấy câu.
Ôn Thế Lương gật đầu, lúc này, chỉ nghe thấy Ôn Tôn Nguyên nói: “Các vị, chắc hẳn mọi người đều sốt ruột muốn xem đồ đấu giá hôm nay, tôi không nói nhiều nữa, chúng ta trực tiếp bắt đầu thôi”.
Nói xong, Ôn Tôn Nguyên gật đầu với Lạt ma đó.
Lạt ma đó lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương hình lục giác, cẩn thận đặt trên bàn.