Chương 798
Nói xong những lời này, mọi hơi thở trong chớp mắt đều cuộn sạch rồi tiêu tan, đàn tế cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh như xưa.
“Này này, triệu hồi từ thế giới khác là cái gì, đừng đi mà, khốn kiếp, ông lừa gạt nhiều thần ân của tôi như vậy, chỉ cho một cái năng lực rách nát liền xong rồi sao?”, Lục Hi không dễ dàng gì mới tóm được ý thức quá bộ đến của con rồng già này, anh còn muốn mặc cả một phen, chẳng ngờ lại không nhận được bất kỳ lời hồi âm nào.
“Mẹ nó, chạy còn khá nhanh đó”.
Lục Hi mắng một tiếng rồi bất mãn rút khỏi đàn tế.
Trong gian phòng của mình, anh suy xét về một khả năng mới được thêm vào trong đầu.
“Triệu hồi dị giới!”, bạn có thể triệu hồi ngẫu nhiên một thú cưng từ thế giới khác trở thành trợ thủ chiến đấu của chính mình, mà con thú cưng đó sẽ mãi mãi là đồng đội trung thành của bạn, không thể thay thế.
Nghĩ đến đây Lục Hi không kìm được kích động.
Ngẫu nhiên triệu hồi một con thú cưng! Nếu bản thân triệu hồi tới một con rồng trưởng thành khổng lồ, vậy há không phải là có thể ‘đi ngang’ trên trái đất này sao? Sau này cũng không cần phải cẩn thận từng li như trước kia nữa.
Tưởng tượng đến cảnh đó trong lòng Lục Hi liền dâng lên một trận hưng phấn, không ngừng xoa xoa hai tay.
Một lúc sau anh quyết định thử một lần, nếu may mắn vậy đó chính là cơ hội phát đạt rồi.
Nghĩ là làm, anh chắp hai tay trước ngực, ngón áp út và ngón út đan chặt vào nhau, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa hướng lên trên, làm ra một ấn quyết rồi quát lớn: “Triệu hồi”.
Ngay lập tức, trên mặt đất trước mặt Lục Hi hiện ra một hoa
Lục Hi căng thẳng nhìn chăm chăm ngôi sao năm cánh này, anh biết thú cưng của mình sắp hiện thân rồi.
“Lỡ như cho ông đây một thú cưng hung mãnh, sau này ông đây chỉ dựa vào việc chỉ huy thú cưng đã có thể đánh bại đám cao thủ kia răng rơi đầy đất, phải oai hùng cơ nào đây”, Lục Hi thầm cầu nguyện.
Đúng lúc này, một tia sáng lóe lên trong ngôi sao năm cánh, sau đó một một bộ xương nhỏ xuất hiện trước mặt Lục Hi.
Lục Hi tức khắc mở to mắt không thể tin được, cùng bộ xương đang mê mang kia trừng nhau.
Bộ xương này có vóc dáng thấp bé, giống như khung xương của một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, xương sườn đã bị cắt xén không còn vẹn toàn, cứ như vậy nhìn Lục Hi với đôi mắt trống rỗng.
Lục Hi nhìn một hồi không kiềm được há miệng chửi lớn: “Đây là thứ quái quỷ gì?”
Bộ xương này trông mong manh yếu ớt, dù một tu giả ngoại gia cũng có thể một cước đá bay thành nhiều mảnh, đây cũng được tính là trợ thủ chiến đấu sao?
Trong lòng anh ngập tràn thất vọng.
Sau khi cẩn thận quan sát hồi lâu, anh cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực đây chỉ là một bộ xương vô cùng bình thường không có siêu năng lực gì khác vì vậy chỉ không cam tâm mà lắc đầu.
Tuy nhiên nói thế nào đây cũng là thú cưng đầu tiên của anh, có còn hơn không.