Chương 803
Mà bên trong từng vách ngăn này đều bày đầy đủ bàn ghế, cũng là bàn và băng ghế gỗ hình vuông.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, mấy người Lục Hi được đưa đến một trong những vách ngăn, sau khi an vị liền bắt đầu gọi món.
Chỉ thấy Lục Tiểu Hiên cầm menu, chỉ vào một đống món, sau đó nhân viên phục vụ liền rời đi báo món, Lục Hi và những người khác cũng bắt đầu trò chuyện.
Vừa tán gẫu, vừa nhìn những người phục vụ đi qua đi lại ăn mặc thành dáng vẻ địa chủ, cầm theo một chiếc xẻng lớn đựng một phần lớn các món ăn vừa đi vừa nhảy múa, sau đó trực tiếp đổ chúng lên bàn, một màn này khiến mọi người không khỏi dâng lên hứng thú.
Lục Tiểu Hiên cười vui vẻ tới mắt cũng đã thành hình trăng lưỡi liềm.
Không lâu sau món ăn mà họ gọi cũng được bưng lên, chỉ thấy người phục vụ đầu tiên đặt vài tờ giấy lên trên mặt bàn, sau đó có người trưng diện kỳ quái cầm theo một chiếc xẻng đặc biệt dọn món ăn.
Và các món ăn trong xẻng được đổ thẳng lên trên giấy, cũng không có đĩa.
Màu sắc ngược lại không tồi, tôm kho, cua, ngô, ngó sen,… được hầm chung với nhau xen lẫn màu xanh và vàng trông vô cùng ngon miệng.
Một lúc sau, tất cả món ăn mà Lục Tiểu Hiên gọi đều đã được dọn lên, Lục Hi liền nói: “Nào nếm thử mùi vị xem sao”.
Mọi người cầm đũa liền bắt đầu ăn.
Các món ăn ở đây đều tươi, có vị mặn, cay rất phù hợp với khẩu vị nặng của người phương bắc, hương vị cũng không tệ, cộng thêm cách phục vụ mới lạ độc đáo, người tới thưởng thức cũng rất nhiều, các vách ngăn gần như đã ngồi chật kín.
Mùi vị không tồi, hình thức cũng không tệ, mọi người vừa tán gẫu, vừa nhấm nháp vô cùng náo nhiệt.
Mà Lục Tiểu Hiên hiển nhiên không quen với món ăn khẩu
Nói đoạn cô bé vội vàng chạy ra ngoài khiến mọi người đều phá lên cười.
Lục Tiểu Hiên dùng bữa tại nhà đều khá thanh đạm, cho dù ra ngoài ăn cũng lấy thanh đạm làm chủ, đây đã là thói quen, cô bé rất hiếm khi ăn loại đồ ăn này nên vừa nếm thử một chút bụng liền có chút khó chịu.
Vào nhà vệ sinh giải quyết một lượt cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, Lục Tiểu Hiên liền ra ngoài rửa tay ở bồn rửa công cộng.
Lúc này một thiếu niên mười tám mười chín tuổi mắt say lờ đờ đi ra từ trong nhà vệ sinh, vừa vặn nhìn thấy Lục Tiểu Hiên đôi mắt hắn lập tức sáng rực.
Chỉ thấy hắn sải chân đi thẳng tới, không chút cố kỵ mà vỗ vào mông Lục Tiểu Hiên một cái.
Lục Tiểu Hiên bị vỗ đến sững sờ, một lát sau mới phản ứng được.
Cô bé hét lên một tiếng chói tai: “Anh làm gì đấy?”
Thiếu niên cười ha ha một tiếng rồi nói: “Đùa chút thôi mà còn xấu hổ, anh trai dẫn em đi chơi nhé”.
“Đồ lưu manh, tôi nói với chú ba tôi”.
Lục Tiểu Hiên tức giận mắng một tiếng, cô bé vội vàng rời đi.
Sau khi Lục Tiểu Hiên đi, bước chân người đàn ông lảo đảo, hắn ta cười nói: “Cậu Vương tao đây chơi với mày là để mắt đến mày, mẹ nó không biết coi trọng còn đi mách chú ba, dù là ông ba của mày đến cũng vô ích”.