Chương 811
“Tôi không ở đây thì ông sắp gây ra đại họa rồi”, Lâm Tiêu lạnh lùng đáp.
Vương Hiển đầu óc mơ hồ nhìn Lâm Tiêu và Lục Hi.
Lúc này, Phù Đồ tiến lên đón, hắn ta chào hỏi: “Anh Lục”.
Lục Hi gật đầu, anh đi tới ngồi ở vị trí của Phù Đồ.
“Bọn họ cùng một phe, gia chủ phải giúp cháu báo thù”, Vương Lâm hét.
Lúc này, Vương Hiển đã phát hiện chuyện có chút không đúng, ông ta cũng không để ý gì đến Vương Lâm, cũng không dám hỏi Lục Hi, ông ta chỉ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu trợn mắt nhìn ông ta, cũng không nói lời nào, mà cùng với Phù Đồ một trái một phải, đứng phía sau Lục Hi.
Vương Lâm cũng không quen biết Lục Hi và Lâm Tiêu, với thân phận của hắn ta thì không có tư cách gặp Lâm Tiêu chứ đừng nói đến Lục Hi.
Vì vậy nhìn thấy ba người bọn họ đừng cùng một chỗ, tưởng rằng là cùng một phe, hắn ta vẫn tố cáo với Vương Hiển.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Vương Hiển, Vương Lâm là gì của ông?”
Vương Hiển vội vàng đáp: “Nó là cháu tôi”.
“Biết tại sao hắn bị đánh trọng thương không?”, Lục Hi lại hỏi.
“Cái này”, Vương Hiển chần chừ một chút rồi nói: “Theo như Vương Lâm nói là lúc ăn cơm có nổi lên tranh chấp với Phù Đồ, bị hắn ta đánh trọng thương”.
“Ha ha”, Lục Hi cười lạnh một tiếng rồi đáp: “Ông có một đứa cháu ngoan đấy”.
Vương Hiển nghe vậy liền thấy không đúng, ông ta sợ hãi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy anh Lục, đây chỉ là lời Vương Lâm tự nói, những thứ khác tôi cũng không rõ”.
Lúc này, Phù Đồ mở miệng nói: “Vương Lâm say rượu, vô lễ trêu đùa cháu gái của anh Lục, anh Lục lệnh cho tôi ra tay dạy dỗ, chuyện chính là như vậy. Nếu không tin ông
Vương Hiển nghe xong liền cảm thấy giống như sấm đánh bên tai, Phù Đồ nói ra trước mặt Lục Hi có thể là giả sao?
Tên khốn khiếp này lá gan cũng lớn quá, mày cũng dám trêu đùa cháu gái của anh Lục, mày có não không vậy?
Lúc này, Vương Hiển không thể tin nổi nhìn Vương Lâm, ông ta dùng giọng nói run run hỏi: “Thật sự là như vậy?”
Mặc dù Vương Hiển đã biết đây là sự thật, nhưng ông ta vẫn ôm một tia ảo tưởng, bởi vì đắc tội với cậu Lục thì ông ta không gánh nổi đâu.
Lần này đừng nói Vương Lâm, cả nhà họ Vương bọn họ cũng sắp gặp họa rồi.
Vương Lâm nghe vậy nhất thời cúi đầu, lá gan hắn ta dù lớn hơn nữa cũng không dám nói láo ở trước mặt Vương Hiển, hắn ta thấp giọng nói: “Gần như là vậy”.
“Mày”, Vương Hiển nghe xong, tia ảo tưởng cuối cùng tan biến, ông ta tức giận thiếu chút nữa phun máu ra ngoài.
Lúc này, Vương Lâm lại ngẩng đầu lên, lớn tiếng cãi: “Gia chủ, cho dù là như vậy, nhưng bọn họ ra tay quá độc ác, lại làm cháu bị thương thành như vậy, đây rõ ràng là không coi nhà họ Vương ra gì, bọn họ đánh cháu chính là đánh vào mặt gia chủ đó”.
Cuối cùng Vương Hiển cũng không nhịn nổi lời của Vương Lâm, ông ta phun ra một ngụm máu, khiến Vương Lâm sợ hết hồn.
Lúc này, Lâm Tiêu nghiêm nghị nói: “Vương Hiển, ông còn chờ cái gì, chẳng lẽ muốn cậu Lục nổi giận?”