Chương 817
Thấy Lục Viễn Chí nổi giận, bốn người cũng không dám nói thêm, bọn họ chỉ đành cáo từ rời đi.
Sau khi nhìn thấy bốn người rời đi, Lục Viễn Chi phun ra một ngụm máu tươi vang lên tiếng “Ọe”, ông ta che ngực mình, sắc mặt tái nhợt nói: “Tức chết tôi”.
Lời của hai em trai và em dâu khiến cho Lục Viễn Chí nổi giận, lập tức bị thương đến nội tạng.
Lúc này, Triệu Quảng Minh kinh sợ nói: “Giám đốc Lục, ông sao vậy? Tôi đưa ông đi bệnh viện”.
Anh ta đi theo Lục Viễn Chí mười mấy năm, tình cảm sâu đậm. Nhìn thấy Lục Viễn Chí bị tức thành như vậy, trong lòng anh ta cũng vô cùng căm uất, Lục Viễn Quang và Lục Viễn Cảnh quá vô lý rồi.
Lục Viễn Chí xua tay đáp: “Không sao tôi chỉ là nổi giận công tâm thôi, lửa giận hơi lớn, lát nữa tôi bảo Trương Đình kê chút thuốc là được. Không còn sớm nữa, anh cũng về đi”.
Bây giờ Triệu Quảng Minh mới gật đầu cáo từ rời đi.
Lục Viễn Chí có bác sĩ gia đình ở đây, nhưng về mặt này ông ta cũng không giúp được gì, giữ lại cũng vô ích.
Lúc này, Lục Tiểu Hiên chạy ra, vừa thấy khóe miệng ông nội có vết máu, cô bé sợ hãi hô lên: “Ông nội, ông sao vậy?”
Lục Viễn Chí lắc đầu nói: “Ông không sao, không cần lo lắng”.
“Phun ra máu rồi ông còn bảo không sao, cháu đi gọi bác sĩ Trương tới”, Lục Tiểu Hiên cuống quýt nói.
Lục Viễn Chí xua tay đáp: “Không cần, chỉ là máu bầm mà thôi, phun ra cũng khá hơn chút”.
Lục Tiểu Hiên nghe vậy, cô bé đứng đó có chút không biết làm sao.
Bỗng nhiên, cô bé nhớ ra chú ba đã từng cho ông nội một lọ nhũ dịch Chung Linh. Cô bé nhìn xung quanh rồi nói.
“Ông nội, thứ thuốc chú ba cho ông đâu? Ông để ở chỗ nào? Thứ đó là đồ tốt, uống vào cơ thể ông nhất định sẽ khỏe lên rất nhiều”.
Lục Viễn
Trong lòng Lục Viễn Chí than thở không dứt, đứa cháu gái này xem ra đã trúng độc rất sâu, sau này phải bảo con bé bớt qua lại với Lục Hi thôi.
Lục Tiểu Hiên nghe vậy, trong chốc lát cô bé quay về phòng mình cầm một ly trà, rót một chút nhũ dịch Chung Linh của mình vào, sau đó lại đổ đầy nước sôi. Cô bé đi đến phòng khách.
“Ông nội, ông uống chút nước đi”, Lục Tiểu Hiên đặt ly nước bên cạnh ông nội.
Lục Viễn Chí thấy vậy liền khẽ mỉm cười, ông ta nhận lấy nước của Lục Tiểu Hiên rồi nói: “Vẫn là cháu biết thương ông nội, mấy người kia quả thực làm ông tức chết mà”.
Nói xong, Lục Viễn Chí bưng ly nước uống mấy hớp.
Hai người em trai và em dâu, còn có con trai Lục Nhậm Viễn của mình, từng người một khiến cho Lục Viễn Chí cảm thấy cả người đều mệt mỏi, cũng chỉ có đứa cháu gái này của mình khôn khéo hiểu chuyện. Đáng tiếc cô bé là con gái, nếu là con trai thì tốt biết mấy, Lục Viễn Chí trong lòng thở dài.
Lục Tiểu Hiên vừa cùng Lục Viễn Chí nói chuyện, vừa nhìn ông nội uống hết ly nước.
Mà sau khi Lục Viễn Chí uống nước xong, ông ta có một loại cảm giác vô hình cơ thể thoải mái lên rất nhiều, tâm tình cũng khá hơn. Ông ta nhìn Lục Tiểu Hiên nói: “Thôi muộn rồi, đi ngủ đi”.
“Dạ”.
Lục Tiểu Hiên đáp lại một tiếng rồi chạy về đi ngủ.