Chương 819
Đây là một chuyện đại hỉ, Mục Trung Hoa nghĩ đến Trình Học Phong và Lục Hi đầu tiên, muốn chia sẻ niềm vui sướng của mình với mọi người.
Lúc này, Trương Nguyệt Nguyệt nhìn vẻ mặt vui vẻ của Mục Trung Hoa, trong lòng liền thở dài.
Thân phận thật sự của Trương Nguyệt Nguyệt chính là con gái của ông chủ công ty Logistics Trương Bảo Khôn, mà Mục Trung Hoa cũng không biết chuyện này.
Trước khi Trương Nguyệt Nguyệt đồng ý Mục Trung Hoa, thật ra cô ấy đã nói chuyện qua với bố mẹ mình, nhưng bố mẹ vừa nghe đối tượng của con gái lại là tài xế lái xe cho công ty mình, đương nhiên họ không đồng ý.
Nhà họ Trương cũng được xem như là giàu có ở thành phố Đồng Xuyên, tài sản có hơn trăm triệu, làm sao có thể để con gái mình gả cho một lái xe được? Tuyệt đối không thể.
Bố mẹ của Trương Nguyệt Nguyệt khi đó trách mắng cô ấy rất nghiêm khắc, họ bảo cô ấy đoạn tuyệt quan hệ với Mục Trung Hoa.
Trương Nguyệt Nguyệt cực kỳ đau lòng, sau hai ngày suy nghĩ, cô ấy cũng không nói cho Mục Trung Hoa biết chuyện gia đình không đồng ý, mà cô ấy đã xác định mối quan hệ yêu đương với anh ấy.
Trương Nguyệt Nguyệt thấy Mục Trung Hoa tướng mạo cũng không tệ, lại cần cù có thể chịu được cực khổ, điều quan trọng nhất là anh ấy đối xử với cô ấy rất tốt, có thể có một người chồng như vậy còn muốn thế nào, nhất định phải tìm một công tử bột có tiền sao?
Là con nhà giàu, Trương Nguyệt Nguyệt cũng đã gặp nhiều người có tiền, bạn gái bên cạnh những người đó thay đổi như đèn kéo quân, đi theo bọn họ sẽ có hạnh phúc sao?
Vì vậy, Trương Nguyệt Nguyệt không quan tâm đến sự phản đối của bố mẹ, cô ấy đồng ý Mục Trung Hoa, còn chuyện sau này thì đến lúc đó hẵng nói.
Lúc này, Mục Trung Hoa đã đứng ở cửa công ty của Trình Học Phong
Trình Học Phong lên xe, anh ta chào hỏi Trương Nguyệt Nguyệt, sau đó nói với Mục Trung Hoa: “Hôm nay tôi đã cố ý xin nghỉ rồi, coi như là xin về sớm, đến thành phố Tây Kinh rồi chúng ta phải cố gắng làm thịt tên nhóc kia một trận, nếu không thì thật có lỗi với ngày nghỉ này của tôi”.
Mục Trung Hoa cười ha ha một tiếng, bọn họ đều dựa vào đi làm để sống qua ngày, tiền lương một ngày vẫn khiến Trình Học Phong rất đau lòng.
Nhưng hôm nay là ngày tốt của mấy anh em, dù đau lòng cũng phải cùng nhau chúc mừng một chút.
Cứ như vậy ba người đi xe chạy thẳng tới thành phố Tây Kinh.
Khi xuống cao tốc đến Tây Kinh đã là hơn bảy giờ tối, ba người xuống cao tốc ở khu Nam Thành, sau đó tìm chỗ đỗ xe, ba người xuống xe đi lòng vòng trên đường.
Trình Học Phong chỉ vào quán cơm trước mặt rồi nói: “Quán này nhìn không tệ, chúng ta ăn ở đây đi, Lục Hi là chủ, hôm nay để cậu ta chảy chút máu đi”.
“Được, cứ ở đây đi, tôi gọi điện cho cậu ta”.
Ngay sau đó, Mục Trung Hoa lấy điện thoại gọi cho Lục Hi, ba người cùng đi về phía quán cơm.
Quán cơm này tên là “Đàm Gia Thái”, là một chuỗi cửa hàng cơm, nhưng ăn ở đây cũng không đắt, ba bốn người cũng chỉ tốn khoảng năm sáu trăm tệ.
Nhưng đối với người một tháng chỉ có mấy ngàn tệ như Trình Học Phong và Mục Trung Hoa thì cũng xem như là cao, bọn họ một tháng cũng không dám ăn mấy bữa như vậy.
Gọi điện thoại cho Lục Hi xong, nói cho anh địa chỉ, ba người vào quán cơm, tìm một chỗ ở đại sảnh, vừa uống trà vừa chờ Lục Hi.
Nửa tiếng sau, Lục Hi vội vàng chạy tới.
“Người anh em, nhớ muốn chết”.