Chương 861
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ xem vừa rồi là ai gấp gáp đòi rút cổ phần.
Một lát sau, Lô Hiểu Du nói: “Anh cả, là bọn em nhất thời hồ đồ, chúng ta vẫn là người một nhà, anh làm việc đừng tuyệt tình như vậy”.
Lục Viễn Chí nghe xong liền trầm giọng: “Không cần nói nữa, các người đi đi”.
Bốn người thấy Lục Viễn Chí không dễ thương lượng thì lần lượt giậm chân rời đi mất.
Sau khi bốn người đi, Lục Hi nói: “Có chuyện gì hai người cứ bàn bạc đi, tôi phải quay về Tây Kinh rồi, bên đó còn có chuyện”.
Lục Viễn Chí nghe xong liền vội vàng nói: “Bây giờ cháu là cổ đông của công ty rồi, không tính quay về đây sao?”
“Không, công ty có bác là cháu yên tâm rồi. Còn nữa, bác giúp cháu nói với Tiểu Hiên một tiếng, có thời gian cho cô bé đến chơi với cháu”, Lục Hi cười nói.
Lục Viễn Chí cười đáp lại: “Không thành vấn đề”.
Ngay sau đó Lục Hi vung tay lên, lúc đi ngang qua sát người Miwa Nozaki, tay phải anh nhẹ nhàng vỗ vai cô ta bày tỏ tán thưởng.
Miwa Nozaki mặt đỏ lên, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Nhưng điều này lại dọa Aihara Nozaki và Lục Viễn Chí gần chết.
Thân phận của Miwa Nozaki ai dám trêu đùa chứ?
Đây không phải Lục Hi đang đâm đầu vào chỗ chết sao? Lục Viễn Chí càng lo lắng, một khi Miwa Nozaki nóng giận, cơ hội từ trên trời này sẽ tan biến.
Nhưng sau nửa ngày, hai người không thấy Miwa Nozaki có bất kỳ động tĩnh gì, trên mặt lại còn đỏ ửng, bọn họ cũng chỉ đè nén kinh hãi trong lòng, không dám nói chuyện này.
Ban đêm.
Trong biệt thự của Lục Viễn Cảnh, anh em hai người sắc mặt xanh mét ngồi
“Uổng công để cho tên nhãi Lục Hi kia nhặt được món hời, xảy ra chuyện gì vậy chứ?”, Lô Hiểu Du cao giọng nói.
Bọn họ vừa rút cổ phần, miếng bánh lớn từ công ty cổ phần Masatake lại rơi vào đầu nhà họ Lục, đáng tiếc với sự kém cỏi mà bọn họ đã thành công bỏ lỡ cơ hội này, lại bị Lục Hi nhặt được món hời, bọn họ nghĩ thế nào cũng không thông.
“Chuyện này không thể cứ quyết như thế được, tôi nuốt không trôi cục tức này”, Tạ Trường Mai tức giận nói.
Lúc này, trong lòng bốn người cũng cảm thấy vô cùng bực bội, nhưng lại không nói ra được, mặt ai cũng tái xanh.
Một lát sau, đột nhiên Lục Viễn Cảnh đứng lên nói: “Mẹ nó, chuyện này không thể cứ quyết như vậy, tôi hẹn Nam Bá Thiên ra, không được thì chúng ta sẽ ngoan cố đến cùng”.
Đây chính là chuyện liên quan đến mấy tỷ, ánh mắt Lục Viễn Cảnh hoàn toàn đỏ lên.
Nhìn thấy hốc mắt đỏ tươi của Lục Viễn Cảnh, trong lòng đám người Lục Viễn Quang kinh hãi.
…
Đồng thời, ở trong Ôn trang Giang Chiết, gia chủ nhà họ Ôn Ôn Nhất Hàng đang nhìn một tờ giấy trên bàn.
Ôn Nhất Hàng năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần nhìn vẫn rất phấn chấn.
Sau lưng ông ta có một người toàn thân đều chìm trong bóng tối giống như âm hồn vậy.