Chương 871
“Tới cửa khách sạn rồi, tôi vào ngay đây”.
“Cho anh giới hạn ba phút, bà đây sắp tức chết rồi”.
Nói xong câu này Tần Lam mới cúp máy.
Lục Hi rối bời đậu xong xe liền vội vội vàng vàng chạy tới căn phòng đặt trước, khủng long bạo chúa nổi giận đến anh cũng có chút cảm thấy kinh hãi.
Không lâu sau Lục Hi đã được nhân viên phục vụ đưa tới phòng 108.
Vừa đặt chân vào gian phòng Lục Hi liền thấy Tần Lam đang cùng một người phụ nữ trung niên khác trừng mắt nhìn nhau chòng chọc như hai chú gà chọi, bên cạnh còn có vài người với vẻ mặt khác nhau.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Lục Hi hoang mang hỏi.
Lúc này Tần Lam ngắn gọn thuật lại mọi chuyện cho Lục Hi một lần, anh mới chợt hiểu ra.
Nhưng anh lại nhìn Tần Lam nói: “Việc này cô đi tìm Vân Khả Thiên chứ, không phải còn tốt hơn tôi sao?”
Tần Lam trợn mắt đáp: “Bà đây đời này cũng sẽ không đi cầu xin anh ta”.
Lục Hi nhún vai, tỏ vẻ bất lực.
Nhưng nghe xong chuyện này Lục Hi cũng gợi lên hứng thú, vậy mà còn có một cặp đôi ‘cực phẩm’ ngay cả chị gái và cháu gái ruột của mình cũng hà khắc như vậy, không cho bọn họ thấy gieo nhân nào gặt quả ấy cũng thật đáng tiếc mà.
Nhưng lúc này chỉ thấy Trương Hà cười khinh miệt: “Đây là quân cứu viện cô gọi tới à, đã mọc đủ lông chưa mà muốn giúp đỡ người khác?”
Nghe được lời lẽ đầy tính xúc phạm này Lục Hi chỉ cười ha ha đáp: “Dù chưa mọc đủ lông cũng không cho bà xem đâu, nhưng việc hai người các bà từ chức là thật sao?”
Lục Hi nghiêm túc hỏi.
Trương Hà vừa nghe liền khinh thường nói: “E rằng các người không có bản lĩnh đó”.
“Nhóc con, nói chuyện đừng quá ngông cuồng, cẩn thận một hồi lại phải xấu hổ sẽ không đẹp mắt đâu”, Tiền Phàm ngồi ở một bên cũng sa sầm mặt
Lục Hi nhìn hai người bọn họ: “Nếu các người đã có ý nghĩ này thì để tôi giúp các người thực hiện nó vậy”.
Vợ chồng này chanh chua cay nghiệt, vừa nhìn đã biết không phải là hạng người tốt đẹp gì, vả lại, với một người có tính tình bạo ngược như Tần Lam, nếu không giúp cô giải quyết chuyện thì ước chừng sau này bản thân cũng không được yên ổn rồi.
Lục Hi lúc này mới rút điện thoại gọi cho Vân Khả Thiên, loại việc này vẫn nên kêu anh ta tới vẫn tốt hơn, chút chuyện vặt vãnh này nếu làm phiền Vân Quốc Thắng tới một chuyến cũng có chút ngại ngùng mà.
Vân Khả Thiên giờ phút này đang ở sở tài chính tỉnh và ngồi trong phòng làm việc của giám đốc Trương Vệ Quốc vui đùa với một chú chó.
Trương Vệ Quốc nhìn Vân Khả Thiên lười biếng không đi chỉ cười khổ một trận nói: “Vân Thiên à, chú đã phê duyệt khoản tiền cho hội các cháu rồi, cháu buông tha cho chú đi mà”.
Hóa ra Vân Khả Thiên được hội của anh ta cử tới Cục Tài chính Thành phố để xin tài trợ, thân là chủ nhiệm của phòng hội cả ngày không tới làm việc, muốn đến thì đến, muốn đi liền đi, tại sao không ai trong hội dám nói lời ra tiếng vào?
Bởi vì mọi người đều biết Vân Khả Thiên mặc dù hiếm khi có mặt nhưng lại có sức mạnh rất lớn, việc mà thư kí hội không làm được thì tìm tới anh ta không có vấn đề gì, do đó những việc phải cầu xin người khác như thế này đều trực tiếp đẩy cho anh ta.