Chương 889
Dù sao nhà họ Ôn cũng là gia tộc tông sư lâu đời, không phải loại dễ chọc vào.
Lục Hi lại nói: “Xem ra trận chiến giữa tôi và nhà họ Ôn là việc không thể trách được, chi bằng tôi chủ động ra tay còn hơn để bọn từ từ điều tra được căn nguyên của tôi rồi âm thầm động chân động tay, cứ để cuộc chiến này đến sớm chút đi”.
Lục Hi vốn không muốn gây xung đột với nhà họ Ôn, dù sao đó cũng nhà cậu bên nhà mẹ của anh.
Nhưng sự xuất hiện của Ảnh Sát và chuyện sau này nhà họ Ôn đang âm thầm điều tra anh khiến Lục Hi thay đổi chủ ý, nếu anh muốn giữ họ Lục, kiên định với nguyên tắc của mình, bảo vệ tự tôn của mình, vậy thì không thể tránh khỏi cuộc chiến này.
Với thực lực của nhà họ Ôn, để bọn họ tiếp tục điều tra, sớm muộn gì bí mật của anh cũng sẽ không giữ được, lúc đó ai biết lại sẽ xảy ra chuyện gì.
Đã như vậy thì chi bằng mình chủ động ra tay, với uy thế sấm sét, đánh cho nhà họ Ôn nể phục, khiến bọn họ không dám nổi lên ý muốn bắt mình đổi họ quay về, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
Nghe thấy lời của Lục Hi, Lâm Tiêu cau mày nói: “Cậu Lục, rốt cuộc tại sao cậu lại gây ầm ĩ với nhà Ôn đến mức đó?”
Dù nói thế nào, nhà họ Ôn cũng là gia tộc lâu năm, căn cơ hùng hậu, tuy Lục Hi cao thâm khó lường, nhưng kết thù như vậy cũng không tốt, Lâm Tiêu vẫn rất lo lắng.
Lục Hi trầm mặc một lúc, rồi vẫn nói ra thân thế của mình và ân oán với nhà họ Ôn cho Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nghe xong, vô cùng kinh hãi, Lục Hi lại là người nhà họ Ôn.
Hơn nữa, vì chấp niệm trong lòng mà quan tâm đến cái họ của mình đến mức không tiếc gây chuyện với nhà họ Ôn, đúng là thật khiến người ta kinh sợ.
Trong lúc chấn hãi, Lâm Tiêu cũng hiểu được tâm trạng của Lục Hi.
Bố ở rể nhà họ Ôn, ông cụ nhà họ Ôn nuốt lời muốn để Lục Hi đổi thành họ Ôn, nhưng Lục Viễn Sơn không muốn, mà ôm anh bỏ đi để
Có thể nói Lục Hi không có tình cảm gì với nhà họ Ôn, hơn nữa thái độ bá đạo của nhà họ Ôn có lẽ đã k1ch thích sự bất mãn trong lòng Lục Hi.
Dù sao từ nhỏ Lục Hi biết mình họ Lục, bây giờ đột nhiên bảo anh đổi họ Ôn, chuyện như này, e rằng bất kỳ ai cũng sẽ chống lại.
Trong cảm xúc phức tạp, Lục Hi không tiếc khai chiến với nhà họ Ôn, đó cũng là tự tôn của một người đàn ông, nói ra cũng không sai, có sai thì đó là thân thế của anh, là sự bá đạo của nhà họ Ôn.
Lúc này, Lâm Tiêu thở dài nói: “Cậu Lục, cậu đã quyết định thì tôi cũng không có gì để nói nữa, nhưng ngày quyết chiến, vẫn mong cậu Lục dẫn theo chúng tôi, bất kể nhà họ Ôn lợi hại thế nào, chúng tôi thề sẽ sánh vai tác chiến với cậu Lục”.
Lục Hi vừa nghe, mỉm cười nói: “Không cần căng thẳng, sự việc cũng chưa chắc đã phát triển đến mức đó, trước đó, tôi vẫn phải đến nhà họ Ôn một chuyện, gặp bố mẹ của tôi”.
Bất kể nói thế nào, trước trận đại chiến Lục Hi phải gặp bố mẹ của anh, nói chuyện với họ, xem thái độ của họ thế nào, nếu thuận lợi, có lẽ không cần gây chiến.
Lâm Tiêu nghe vậy, vội vàng nói: “Cậu Lục nói đúng, bất kể thế nào, vẫn phải gặp họ mới tốt”.
Lục Hi gật đầu, vỗ vai của Lâm Tiêu nói: “Cứ thế nhé, tôi đi trước đây”.
Lục Hi quay ngươi rời đi, Lâm Tiêu tiễn ra biệt thự, nhìn Lục Hi lên xe rời đi mới thở dài một tiếng.
Lục Hi về đến Thiên Nhân Cư, ngủ một mạch cả đêm cho đến sáng ngày hôm sau, ngủ dậy ăn bữa sáng, sau đó mua một vé tàu đường sắt cao tốc đến Giang Chiết, bước lên hành trình lần này.
Ngồi trên tàu, ngắm cảnh sắc dần lướt qua nhanh, trong đầu Lục Hi không ngừng hiện lên các loại cảnh tượng có thể xảy ra khi anh gặp mẹ của mình.