Chương 919
Ôn Nhất Hàng sửng sốt, chuyện lớn thế này mà lão tổ lại nói quá ung dung, điều này khiến ông ta thật sự bất ngờ.
Ôn Nhất Hàng một hồi rồi lại nói.
“Lão tổ, chuyện này liên quan đến danh tiếng của nhà họ Ôn, tiểu tử cả gan mời lão tổ xuống núi chém giết tên này, khôi phục lại uy thế cho nhà họ Ôn chúng ta”.
Lúc này, lão tổ xoay người lại, nhìn Ôn Nhất Hàng rồi chậm rãi đáp.
“Tôi lớn tuổi rồi, ông lại còn bảo tôi đi đánh nhau với người ta. Sao ông có thể làm gia chủ được chứ? Nhà họ Ôn thật là đời này không bằng đời kia”.
“Cái này… lão tổ, lẽ nào ông định không quản sao?”, Ôn Nhất Hàng nghe xong liền nóng nảy.
Nhưng lão tổ lại nói: “Tôi thấy việc cậu Lục Thiên Hành đó làm cũng không tệ. Các người nên được dạy dỗ một chút. Xuống núi đi, chút chuyện cỏn con thế này mà cũng dám đến tìm tôi, các người càng ngày càng không có tiền đồ”.
Ôn Nhất Hàng nghe xong, mặt đầy ngạc nhiên, nhưng ông ta lại không có can đảm cãi lại ý lão tổ.
Cuối cùng ông ta chỉ có thể chán nản quỳ dập đầu xuống đất, cáo từ rời đi.
Sau khi Ôn Nhất Hàng đi, hai cánh cửa gỗ một lần nữa khép lại.
Lão tổ đứng dưới cây đào, ngước nhìn bầu trời xuyên qua tán hoa, không biết ông đang suy nghĩ gì, nhìn có chút say mê.
Còn lúc này, Lục Hi đang ở trong một khách sạn cùng ăn cơm với đám người Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu bao cả phòng tiệc của khách sạn này, bên trong có bốn mươi năm mươi người, tất cả đều là đồng đạo võ lâm Tây Bắc.
Trên mặt mọi
Nhưng Lục Hi chỉ uống hai ly chứ không uống thêm nữa, mọi người cũng không dám l0~ mãng.
Trên mặt Lâm Tiêu lại càng tràn đầy ý cười, lần này ông ta kiếm được mấy trăm triệu, vậy nên cực kỳ vui sướng.
Ăn bữa cơm này khoảng hơn một tiếng, khi thấy đã gần xong, Lục Hi đứng dậy nói.
“Các vị, hôm nay rất cảm ơn mọi người đã đến cổ vũ, vốn dĩ tôi nên ngồi với mọi người nhiều hơn. Nhưng bố mẹ tôi vẫn đang ở nhà chờ, về muộn cũng không tốt. Tôi xin phép cáo từ trước, mọi người cứ vui vẻ nhé”.
Mọi người nghe xong, liên tục nói không dám.
Lâm Tiêu cũng vội vàng đứng lên nói: “Cậu Lục vừa đoàn tụ với bố mẹ, nên ở cùng họ một chút, bọn tôi cũng không gấp, cậu Lục cứ tự nhiên”.
Lục Hi gật đầu, anh tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Anh được Lâm Tiêu mời nên mới tới, khi đó anh đã gọi điện cho bố mẹ, nói rằng mình ra ngoài ăn với bạn.
Nhưng anh không thể ở quá muộn, ở lâu anh cũng sợ bố mẹ lo lắng.
Ra khỏi khách sạn, Lục Hi bắt xe về nhà.
Trên xe, điện thoại của anh reo lên, liếc nhìn là Hoắc Tư Duệ, anh liền nhấc máy. Hai người trò chuyện mười mấy phút rồi Lục Hi mới cúp điện thoại.