Chương 944
Lục Hi lắc đầu nói: “Không có hứng thú gì”.
Trên mặt Cheryl thoáng qua vẻ thất vọng, chân mày nhíu lại, cô ta cắn môi như đang nghĩ cách.
Bấy giờ, Vân Khả Thiên vội la lên: “Đại ca, có minh tinh đến, chúng ta vất vả lắm mới tới đây, đi xem chút đi, cũng không thiếu miếng thịt nào đâu”.
“Muốn đi thì anh đi đi, ông đây không có hứng thú”, Lục Hi lười biếng nói.
Vân Khả Thiên ảo não nói: “Anh không đi, tôi đi làm gì chứ, đi chỉ sợ không ai quan tâm đến thôi. Aiz, khó khăn lắm mới gặp đại minh tinh, cứ bỏ lỡ như vậy sao”.
Lục Hi nhìn dáng vẻ ảo não của Vân Khả Thiên, anh lắc đầu nói: “Được được được, ông đây sợ anh rồi, anh đừng ở đó giả bộ đáng thương nữa, đi được chưa”.
Vân Khả Thiên nghe xong, lập tức mặt đầy nịnh nọt, anh ta đưa cho Lục Hi một cốc nước rồi nói: “Vẫn là anh Lục quan tâm dân tình, đối với tôi quá tốt”.
“Tiểu tử anh nói lời ngược lại đi, thân phận của hai chúng ta hình như không có gì có thể so sánh”, Lục Hi nhận lấy nước, uống một hớp.
Vân Khả Thiên nghe vậy liền đáp: “Nhìn anh nói xem, mấy người ở bên cạnh anh chẳng tính là gì, anh là thần tiên sống, những người ở trước mặt anh đều là mây trôi”.
“Được rồi được rồi, ông đây sợ anh rồi, đừng nịnh hót nữa, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi một chút, buổi tối chúng ta đi là được chứ gì”, Lục Hi nói.
“OK, anh Lục nghỉ ngơi cho khỏe, tôi cũng đi ngủ một giấc, buổi tối chúng ta sẽ chơi thỏa thích”.
Vân Khả Thiên nói xong, anh ta liếc Cheryl rồi xoay người rời đi.
Còn Lục Hi dựa vào ghế sofa, một lát sau đã ngủ say, tiếng khò khò vang lên.
Cheryl nhìn Lục Hi ngủ say, trên mặt mang theo ý cười,
Mãi đến hơn tám giờ tối, Lục Hi mới tỉnh dậy, chỉ thấy Vân Khả Thiên và Cheryl đã chờ đợi ở bên cạnh từ sớm.
Lục Hi ngáp một cái, anh nhìn Vân Khả Thiên, nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thằng nhãi này không biết chạy đi đâu cắt tóc, tóc tai chải chuốt bóng loáng một cách rất tỉ mỉ.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng cao cổ thắt nơ bướm màu đen, choàng áo đuôi tôm màu đen được cắt may khéo léo, nên trông như một nhân sĩ xã hội thượng lưu nhưng lại hành xử như một chú cún.
Nhưng tướng mạo Vân Khả Thiên cũng không tệ, cũng coi là anh tuấn, lại được nhận sự giáo dục bồi dưỡng lâu dài, thực sự cũng có chút khí chất, ăn mặc thế này đúng là có bảy phần dáng vẻ quý ông của xã hội thượng lưu.
Nhưng rất rõ ràng, buổi chiều tên nhóc này không nghỉ ngơi, mà ra ngoài đặt mua hàng, xem ra cũng đã chuẩn bị tinh thần.
Lục Hi lập tức cười nói: “Ăn mặc thế này là muốn đi đâu thế?”
“Nói gì vậy chứ”, Vân Khả Thiên vội vàng nói: “Em không có khí chất như anh Lục, đây chẳng phải là sợ làm mất mặt anh ư”.
Lục Hi lắc đầu cười, bắt đầu tắm rửa, sau đó cùng Cheryl, Vân Khả Thiên ra khỏi lâu đài cổ.
Ngồi trên chiếc xe của Cheryl, ba người lái gần một tiếng mới đến trước cổng biệt thự lớn bên bờ sông Thames.
Lục Hi quan sát tòa biệt thự, với vị trí địa lý và quy mô của biệt thự này, không phải với thực lực của giới nhà giàu siêu cấp Vương Quốc Anh có được.