Chương 101: Đêm đến
Lúc xe taxi chạy đến nơi, trời đã tối hẳn rồi.
Nơi mà Từ Vọng thuê trọ là một khu tập thể cũ, toàn là nhà thấp tầng, chỉ có thang bộ, không có thang máy.
Tiền Ngải và Huống Kim Hâm đã quá quen thuộc với nơi này, chỉ có Trì Ánh Tuyết là mới tới lần đầu. Lúc ba người bạn đã bước qua cửa tòa nhà, hắn vẫn đang đứng dưới ánh đèn đường tối mờ, ngửa cổ nhìn toàn cảnh tòa nhà, nghĩ bụng nếu mai còn ở lại Bắc Kinh thì chắc phải đề nghị đi thuê phòng khách sạn mất thôi.
Hắn không ngại phải ở nơi xuềnh xoàng, nhưng nhìn cái là biết chỗ này cũng chẳng rộng rãi gì, mà hắn ta vốn bài xích những nơi đất chật người đông theo bản năng.
Hôm nay thì thôi vậy, nói ra lại khác người quá, phép tắc cơ bản này thì hắn vẫn hiểu.
Thở dài một hơi đầy bất lực, Trì Ánh Tuyết bước vào cửa tòa nhà.
Hình như bóng đèn cảm ứng trong hành lang vừa được thay mới, ánh đèn ở đây sáng đến mức chói cả mắt, rất lạc loài so với toàn cảnh tòa lầu, Trì Ánh Tuyết vừa bước vào đã thấy nhức mắt, hắn ta khẽ dụi mắt, cố gắng cúi đầu, chỉ nhìn xuống bậc thang và chân mình.
Nhưng nhìn mãi thì những bậc thang nối tiếp nhau cũng khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Lúc đi đến một nửa tầng hai, Trì Ánh Tuyết cảm thấy cơn choáng váng của mình đã lên tới đỉnh điểm, hắn túm lấy tay vịn cầu thang, không còn hơi sức đâu mà để ý đến lớp bụi bám dày trên đó nữa, chỉ biết bám chặt vào đó để giữ vững cơ thể đang khẽ lung lay của mình.
Huống Kim Hâm đi đằng trước như chợt cảm nhận được vấn đề gì bèn ngoảnh lại, bấy giờ mới thấy Trì Ánh Tuyết đứng cách mình mấy bậc thang đang cau mày, nom có vẻ rất khó chịu, bàn tay nắm lấy lan can đã nổi rõ khớp trắng.
"Trì Ánh Tuyết?" Huống Kim Hâm thử gọi tên hắn ta.
Đối phương dường như không nghe thấy gì.
Huống Kim Hâm dứt khoát bước xuống vài bậc, trực tiếp đi đến bên Trì Ánh Tuyết, đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay hắn: "Anh có sao..."
"Đừng đụng vào tôi!" Trì Ánh Tuyết không cho hắn cơ hội để nói hết câu, vừa gầm lên vừa đẩy mạnh người kia một cái.
Phen này hắn ta không hề kiểm soát lực đẩy, Huống Kim Hâm ngã ngửa ra sau!
May mà Tiền Ngải nhanh tay lẹ mắt, kịp thời tóm lấy Huống Kim Hâm trước khi hắn nện cả tấm lưng xuống bậc thang, nhưng lửa giận đã bị thổi bùng lên, gã cũng đẩy lại Trì Ánh Tuyết một nhát theo phản xạ: "Đệch mợ cậu điên à!"
Tiền Ngải mắng thì phẫn nộ lắm, nhưng dù gì cũng là đồng đội, cú đẩy này của gã cũng chẳng mạnh là bao, chỉ mang tính cảnh cáo là chính.
Vậy mà Trì Ánh Tuyết cứ thế ngã gục xuống.
Tuy nấc thang không cao, song hắn ta vẫn ngã đánh "rầm" một cái từ trên xuống đoạn chiếu nghỉ nối giữa tầng một với tầng hai.
Tiền Ngải nhìn Trì Ánh Tuyết đang nằm dưới đất rồi lại nhìn vào tay mình, sợ đơ người.
Đù má đây có phải khí công đâu!!!
Từ Vọng là người đầu tiên phản ứng lại được, cậu vội vàng rảo bước chạy lại gần, đỡ đồng đội dậy rồi kiểm tra qua bằng ánh đèn hành lang, cũng may, không có vết thương ngoài da nào, nhưng người đã rơi vào trạng thái mất ý thức, miệng còn lẩm bẩm không rõ nói những gì.
Huống Kim Hâm và Tiền Ngải cũng lao đến theo cậu, ba người góp sức khiêng Trì Ánh Tuyết vào nhà Từ Vọng.
Nào ngờ vừa mới được đặt xuống giường trong phòng ngủ của Từ Vọng, Trì Ánh Tuyết đã chợt mở mắt, bật ngay dậy như cá chép quẫy mình, đứng đó quét mắt tìm kiếm khắp quanh phòng.
Tiền Ngải nuốt nước bọt, tay trái lôi đội trưởng nhà mình, tay phải kéo Huống Kim Hâm, phòng khi đối phương định tấn công phục thù thì mình cũng không bị yếu thế.
Trì Ánh Tuyết còn chẳng buồn nhìn gã lấy một cái, rất nhanh sau đó, hắn ta khóa chặt mục tiêu là tủ quần áo của Từ Vọng, rảo bước đi đến đó, mở tung cửa, lục hết đồ đạc bên trong ra, bới được món nào vứt món đó, đúng chất không phải quần áo mình nên không tiếc.
Từ Vọng nhìn đến ngây cả người, lần đầu tiên có người lục soát nhà cậu ngay trước mặt cậu thế này.
Huống Kim Hâm và Tiền Ngải thì hiểu ra rồi.
Dù gì bọn họ cũng từng thấy cảnh này trong lúc ngồi chờ súp nấm và canh chừng ở nhà Cornina rồi, chẳng qua lần đó tủ quần áo của Cornina vốn đã chẳng có gì thôi.
"Đội trưởng, đừng lo, anh ấy tự nhốt mình trong không gian tối một lúc là sẽ ổn định lại thôi." Huống Kim Hâm trấn an đội trưởng bằng chính kinh nghiệm của mình.
Từ Vọng cũng đoán chắc chuyện này có liên quan đến tính biến động của chứng đa nhân cách, nhưng điều khiến cậu thấy kinh ngạc hơn cả là sự bình tĩnh của đồng đội nhà mình: "Các cậu từng chứng kiến rồi?"
Huống Kim Hâm gật đầu: "Hồi ở 6/23, anh với anh Sênh vào làng tìm manh mối, bọn em ngồi đợi ở nhà Cornina, tình trạng này của anh ấy đã từng xuất hiện một lần."
"Bịch --"
Trì Ánh Tuyết chui tọt vào chiếc tủ quần áo đã bị moi móc quá nửa, đóng cửa thật mạnh từ phía trong.
Từ Vọng xem mà lạnh toát cả sống lưng, biết trước đồng đội mình đa nhân cách là một chuyện, nhưng rõ là tận mắt chứng kiến thì sức công kích phải khác rồi.
"Là... Diêm Vương muốn ra ngoài à?"
"Nói cho đúng là vầy," Tiền Ngải nghiêm túc mà rằng, "Một người muốn biến đổi, một người không muốn biến đổi, một người khao khát muốn ra, một người quyết trụ cho bằng được."
Vài phút sau, trong tủ không có động tĩnh gì nữa.
Cả gian phòng ngủ cũng dần lắng lại theo, chỉ là bên dưới bức màn yên tĩnh ấy, có ba trái tim đang treo lơ lửng vì lo lắng.
Ba người không dám rời đi, đều ngồi xuống mép giường, sáu con mắt nhìn chăm chăm vào tủ quần áo, đều vô thức hoặc chủ động nghĩ xem, nếu lát nữa có người đồng đội xa lạ thay hồn đổi xác lao ra đây thì biết phải làm sao.
Từng giây từng phút trôi qua, tủ quần áo vẫn im lìm như thế, khiến người ta không khỏi nảy sinh nghi ngờ, có khi nào Trì Ánh Tuyết ngủ quên trong ấy luôn rồi không.
Nhưng không có động tĩnh gì cũng còn hơn là điên điên dại dại, kiểu sau đúng thật là tê cả da đầu.
Ba người đang căng như dây đàn cũng dần dần thả lỏng bớt trong bầu không khí tĩnh lặng kéo dài.
Tiền Ngải cúi đầu, nhìn vào bàn tay lúc nãy mình vừa đẩy Trì Ánh Tuyết, có chút hối hận mà chửi thầm trong lòng, mày thấy mày rồ chưa, dễ kích động chưa, hành động lỗ mãng không suy nghĩ đến hậu quả chưa? Đấy là đồng đội mày, cho dù tính tình khó ưa, tính cách khó chiều, lại còn vô duyên vô cớ đẩy Tiểu Huống nữa, nhưng mày không thể dùng cách giáo dục an toàn hòa nhã bớt kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn à?
Đẩy một cái đã lắm ha, suýt thì đi tong mất một xác hai mạng luôn rồi đấy!
Từ Vọng nhìn chỗ quần áo lộn xộn dưới đất mới chợt nhớ ra rằng hộp bí mật vẫn còn ở trong tủ. Cậu nghĩ suốt cả dọc đường, việc đầu tiên phải làm sau khi về đến nhà là giở lại hộp bí mật, nhưng giờ cũng chẳng có tâm trí đâu mà để ý đến nó nữa, chỉ mong sao Trì Ánh Tuyết có thể bình an yên ổn trở lại thôi.
Nửa tiếng sau, Tiền Ngải bắt đầu ngủ gật, đầu gã cứ gật gù nhát một liên hồi.
Một tiếng sau, mí mắt của Từ Vọng cũng bắt đầu đánh nhau. Từ tối qua đến giờ, cậu vẫn chưa được chợp mắt, cố gồng thì vẫn được, nhưng cứ hễ thả lỏng ra một cái là không sao cản nổi cảm giác uể oải.
Một tiếng rưỡi sau, hai người chia nhau một người đầu giường, một người cuối giường, hoặc tựa hoặc nằm, đều đã ngủ cả rồi.
Trong tủ quần áo.
Bóng tối đen ngòm như vực thẳm nuốt lấy cả người Trì Ánh Tuyết, hay nói cách khác, hắn ta và bóng tối đã hòa vào làm một.
Nếu lúc này mà có đèn X-quang thì sẽ thấy được cảnh hắn ta đang lấy chìa khóa rạch lên cánh tay mình, rạch một nhát chưa thấy máu thì bồi thêm nhát thứ hai, hắn máy móc lặp lại động tác này một cách đầy kiên định, mãi đến khi răng cưa trên chìa khóa xé toạc cả da thịt.
Con dao tùy thân của hắn ta đã bị chặn lại lúc đi qua cửa kiểm tra an ninh ở sân bay.
Không thì "phương pháp trị liệu bằng cơn đau" này của hắn còn hiệu quả hơn nữa.
Hắn nhìn vào cánh tay mình, đôi mắt dường như đã quen với bóng tối, có thể nhìn thấy được từng vết cắt máu thịt lẫn lộn này. Hơn thế, cảm giác này khiến hắn vui vẻ, ánh sáng trong mắt hắn còn mãnh liệt hơn cả lúc chiến đấu.
Phía ngoài tủ quần áo đã không có âm thanh gì nữa, chỉ còn tiếng hít thở đều đặn của người đang ngủ, nhưng tất cả những điều ấy, hắn ta không hề hay biết.
Hắn đã chìm hẳn vào trong thế giới của mình, dưới tình trạng kìm nén cao độ trong một khoảng thời gian dài, cả người hắn ta run lên khe khẽ, không sao kiềm chế được.
Bờ môi mỏng xinh đẹp hé mở, song những lời thốt ra lại rất đỗi âm u.
"Cậu muốn ra ngoài chứ gì, ra đi, tôi đâu có cản cậu," Hắn gần như đang thấp giọng nỉ non, trong đó là sự dịu dàng chưa từng có, cũng là sự tàn nhẫn chưa từng có, "Ngoài này vừa tối, vừa bí, vừa đau, chắc chắn cậu sẽ thích..."
Cả giọng hắn ta cũng đang run.
Nhưng đó không phải là căng thẳng, không phải là sợ hãi, cũng không phải là hận thù hay phẫn nộ, ấy là vui sướng, niềm vui sướng cực độ vì khống chế được cục diện và chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
Cách một vách tủ.
Huống Kim Hâm ngồi giữa hai người đang say ngủ, lẳng lặng nhìn về phía tủ quần áo, lắng tai nghe từng chữ vọng ra từ bên trong, từng câu một, ánh mắt sáng trong.
"À, xem ra là vẫn chưa đủ đau..."
"...Cút..."
"Tôi cút rồi, lấy ai bảo vệ cậu đây..."
"...Cút đi..."
"Cậu không biết nói gì khác à? Đến anh cậu còn biết là cách này không gϊếŧ được tôi thì phải đổi cách khác nữa kìa..."
"..."
-- Uỳnh!
Trong tủ bỗng vang lên tiếng va đập, tiếng động này không lớn nhưng lại như thể châm ngòi kíp nổ.
Một chuỗi "uỳnh uỳnh uỳnh" mau chóng vang lên sau đó, vừa nhanh vừa dày, tiếng sau lại to hơn tiếng trước, tiếng sau lại mạnh hơn tiếng trước, tựa như trong đó có người chán sống đâm đầu vào thành tủ vậy!
Như có ai vừa ném nguyên cả tràng pháo vào giữa phòng ngủ yên tĩnh, Từ Vọng và Tiền Ngải bừng tỉnh ngay tức khắc, còn chưa rõ đang có chuyện gì thì cửa tủ đã bị Trì Ánh Tuyết xô cho bật mở đến "Rầm --" một cái.
Hắn ta lao từ trong tủ ra ngoài bằng tốc độ nhanh đến nỗi mắt người không kịp nhìn rõ, đứng ngay dưới ánh đèn sáng rõ của phòng ngủ, khom lưng chống tay xuống đầu gối, thở dốc, hệt như một người đuối nước vừa được cứu lên bờ.
Những lọn tóc ướt mồ hôi dính vào gò má tinh tế, khiến làn da hắn nom càng trắng trẻo hơn.
Lông mi hắn cũng hơi thấm ướt bởi mồ hôi, dưới ánh đèn sáng, đôi hàng mi đổ bóng mờ mờ dưới mí mắt, giấu đi tất thảy cảm xúc của hắn vào trong góc sâu.
Ba người bạn không nhúc nhích, không lên tiếng, chờ hắn hồi lại sức trong sự thấp thỏm xen lẫn tâm tư chưa dám chắc.
Mãi hồi lâu, nhịp thở của hắn mới dần dà đều lại, hắn ta vẫn đứng chống đầu gối, chỉ hơi quay đầu về phía giường, nhe răng cười, giọng nói còn mang theo vẻ yếu ớt sau một cơn vật lộn, song ánh mắt lại sáng rực như sao: "Để các cậu phải lo lắng rồi, tôi không sao nữa rồi."
Tiền Ngải và Từ Vọng không hẹn mà cùng thở phào nửa hơi, nhưng cũng chỉ được có nửa hơi mà thôi.
Đồng đội vẫn là Trì Ánh Tuyết lịch sự khách sáo đã chung sống nhiều ngày, đây cũng là một kết quả không xấu, so ra thì việc tiếp tục xây dựng mối quan hệ thân quen sẽ dễ hơn việc làm quen lại từ đầu với người lạ; nhưng cái giá phải trả cho cuộc chiến tranh giành cơ thể là vầng trán đỏ ửng vì va đập, những vệt máu chồng chéo ở mé trong tay trái, máu rỉ ra từ vài vết thương sâu đã chảy thành từng giọt đọng lại ở đầu ngón tay, không nhỏ hẳn xuống đấy, phản chiếu thứ ánh sáng chói mắt dưới ngọn đèn.
"Cậu không biết đau à?" Tiền Ngải trách mồm thế thôi, chứ trong lòng lại thấy đau giùm cho Trì Ánh Tuyết. Trước đây gã luôn nghĩ mình là đứa trẻ tội nghiệp dễ bị thương nhất trong đội, mãi cho đến mấy ngày gần đây chung sống với người đồng đội mới này, gã mới chợt nhận ra cuộc sống của mình cứ phải gọi là tràn đầy ánh nắng và tình yêu.
Lúc chia tay ở sân bay, Ngô Sênh nhất quyết để hộp cứu thương lại cho họ, bởi lẽ tối nay anh phải đến chỗ một khách hàng lớn ở Hà Bắc, giữa đêm vào "Cú" thì đã không phải 1/23 mà ở biển vô tận rồi. Tuy Từ Vọng đã khẳng định rất nhiều lần, mức độ nguy hiểm của 1/23 là bằng không, song Ngô Sênh vẫn phải để hộp cứu thương lại thế chỗ mình, chăm lo cho cả đội cho bằng được.
Ai ngờ đâu còn chưa kịp vào "Cú", hộp cứu thương đã có cơ hội phát huy tác dụng rồi.
Từ Vọng không thể không phục quân sư nhà mình sát đất vì tầm "nhìn xa trông rộng".
Trong phòng khách, Trì Ánh Tuyết thành thạo băng bó cho mình, ba người bạn giám sát cả quá trình.
Từ Vọng vô tình liếc thấy mép băng vải lọ ra ở gót chân hắn ta, bấy giờ mới muộn màng sực nhớ ra, người anh em này còn bị thương trong lúc chiến đấu nữa. Tinh thần đội trưởng nhất thời dâng cao, cậu lo lắng mở lời: "Cậu không có cách nào khác để... ổn định lại à?". Thực lòng cũng chẳng tìm được câu nào phù hợp hơn nữa, bảo "ngăn chặn một bản thể khác trong cậu" thì cũng kì, cuối cùng đành chọn lấy hai chữ rất nước đôi, "Lần này cậu vượt ải đã bị thương rồi, về đến hiện thực lại tự làm mình bị thương nữa, cậu có thể chịu được đau, nhưng cơ thể thì không chịu nổi đâu."
"Cách khác ấy à..." Trì Ánh Tuyết cúi đầu thắt băng vải, hơi trầm ngâm, đến khi đã làm xong xuôi hết cả, hắn ta mới ngẩng đầu, tặng cho Từ Vọng một nụ cười rất nhạt rồi nháy mắt một cái, "Cậu sẽ không muốn biết đâu."
Từ Vọng im lặng.
Cậu nhìn thấy được nỗi đau vô hạn và bóng tối bao trùm từ sâu trong mắt hắn.
Đêm đã dần khuya, từ giờ đến lúc Cú mở ra một lần nữa chỉ còn khoảng hai