Chương 113: Khuyên nhủ
Tại Đông viện của căn nhà ma, Thiên giới.
Đình đài lầu các, hoa thơm nước biếc, nhà cao cửa rộng, gió mát mơn man rất dễ chịu. Nếu không có sự hiện diện của khói đen vấn vít và mây mù đen đặc kia, Từ Vọng còn tưởng đâu đây là chốn thần tiên nào ấy chứ.
Quỷ chết đói bảo nơi đây quỷ khí dồi dào, Từ Vọng không có cơ sở để đánh giá khoản này, song lại hơi hiếu kì, bèn cố tình hỏi quỷ chết đói một cách mập mờ: "Thấy thế nào?"
Lúc này, bọn họ đang theo quản lí Thiên giới đi gặp lão đại.
Quỷ chết đói len lén liếc mắt nhìn tên quản lí trước mặt, không thấy gã ta quay đầu quở trách cấm rì rầm chuyện riêng thì mới nở nụ cười dè dặt, nom vừa hạnh phúc vừa ngô ngố: "Tốt lắm."
Từ Vọng bỗng dưng cũng thấy vui lây: "Còn đói nữa không?"
"Đói thì vẫn luôn đói thôi, tôi chết như thế mà, không thay đổi được. Nhưng mà..." Quỷ chết đói vỗ bụng, "Hít đủ quỷ khí, chỗ này sẽ không réo nữa, anh có nghe thấy không?"
Từ Vọng phì cười: "Đã không réo rồi thì tôi còn nghe thế nào được nữa."
Quỷ chết đói còn đứng nghĩ mất hồi lâu rồi mới gật đầu: "Cũng phải."
Từ Vọng chưa thấy ai khờ thế bao giờ, đến cả Ngô Sênh cứ lẳng lặng đứng nghe cũng phải nhoẻn miệng cười.
Nhưng việc bụng quỷ chết đói không còn sôi ùng ục nữa chứng tỏ suối quỷ tỏa ra quỷ khí đúng là ở đây rồi, chỉ có điều vẫn chưa biết vị trí cụ thể mà thôi.
Từ Vọng còn đang suy nghĩ thì họ đã đến Vô Thiên các.
Đây là một tòa nhà ba tầng, tọa lạc ở mãi sâu trong Đông viện, cũng là nơi có địa hình cao nhất.
Quản lí Thiên giới kêu họ đứng đợi ngoài cửa, tự mình đi vào thông báo.
Chờ cho đối phương đi vào trong nhà, Từ Vọng mới phát biểu cảm nghĩ với Ngô Sênh và quỷ chết đói: "Lão đại này cũng vui tính thật, phân địa bàn ra thành Địa phủ, Nhân gian, Thiên giới, đến chỗ mình ở thì lại gọi là Vô Thiên các."
Ngô Sênh còn tưởng cậu định tính toán chiến thuật gì quan trọng lắm, nghe xong đến là cạn lời, đưa tay lên xoay đầu cậu lại đúng góc chính diện với Vô Thiên các: "Có thời gian để nghĩ những thứ linh tinh vớ vẩn này thì thà nghĩ xem Where is the ghost spring."
Từ Vọng: "..."
Tuy biết quân sư nhà mình làm thế là nhằm không để lộ nhiệm vụ, nhưng biết chắc người ta không hiểu tiếng Anh mà dùng chiêu Trung Anh kết hợp thế tài thì hiếp đáp người ta quá, à không, hiếp đáp quỷ ta quá!
Y rằng, quỷ chết đói ngơ ngác: "Các anh nói cái gì thế?"
Từ Vọng vừa mới bắt đầu động não, còn chưa kịp bịa xong lời nói xạo, Ngô Sênh đã giải thích trước: "Giọng địa phương quê tôi."
Quỷ chết đói càng tò mò hơn: "Thế ban nãy anh nói thế nghĩa là gì? Có thời gian để nghĩ những thứ linh tinh vớ vẩn này thì chẳng thà nghĩ gì cơ?"
Ngô Sênh nói: "Tôi."
Quỷ chết đói: "Hả?"
Ngô Sênh: "Chẳng thà nghĩ về tôi."
Quỷ chết đói: "Một chữ thôi mà phải nói dài thế á?"
Ngô Sênh: "Đúng vậy."
Từ Vọng: "..."
Không buồn để ý đến quân sư Ngô đang tự do phát huy nữa, đội trưởng Từ im lặng ngẩng đầu nhìn mây đen, những đám mây dần dần biến thành gương mặt của Tiền Ngải và Huống Kim Hâm.
Không biết hai người bạn kia bây giờ ra sao...
Tại Đông viện của nhà ma, Địa phủ, nơi ở của mộng quỷ.
Trong phòng, một gã đàn ông gầy gò tóc tai rũ rượi đang nằm co quắp trên giường, run như cầy sấy. Hai mắt gã nhắm nghiền, miệng cứ lẩm bẩm ú ớ lung tung, mồ hôi lạnh và nước mắt cùng trào ra thấm ướt cả gối đầu.
Rõ ràng đau khổ là thế, song gã vẫn không tỉnh lại, như thể bị ai giữ rịt trên giường, phải quay cuồng trong mơ đến suốt kiếp.
Dưới góc tường ngoài cửa sổ, hai bóng người đang âm thầm quan sát.
Nhìn vào thì chỉ thấy con quỷ run rẩy kia đầy đau khổ, không có gì đáng sợ, song họ vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh âm u phả ra qua khe cửa sổ, xuyên qua cả lớp quần áo, len lỏi vào lỗ chân lông, khiến người ta thấy lạnh từ trong lòng lạnh ra.
Ấy là trực giác bản năng nhất của con người khi đứng trước nỗi sợ.
Huống Kim Hâm: "Anh Tiền, anh đừng sợ."
Tiền Ngải: "Anh không sợ."
Huống Kim Hâm: "Anh giẫm phải chân em rồi, mà chân anh thì đang run bần bật trên mu bàn chân em."
Tiền Ngải: "..."
Huống Kim Hâm: "Hồi nhỏ em luôn cho rằng trên đời này có ma quỷ, mỗi tối đi ngủ đều sợ ơi là sợ, bà nội mới bảo với em, người sợ quỷ ba phần thì quỷ sợ người tới bảy phần. Anh sợ nó, thực ra nó còn sợ anh hơn kìa."
Tiền Ngải: "Bà nội anh kể với anh, ma quỷ chuyên môn ăn thịt những đứa trẻ không nghe lời."
Huống Kim Hâm: "..."
Tiền Ngải: "Em muốn cười thì cứ cười đi, không phải nhịn."
Bà nội đều là bà nội ruột, còn cháu có phải cháu ruột không thì không chắc.
Bỗng nhiên, phía dưới người của mộng quỷ loáng thoáng lóe lên một tia sáng!
Tiền Ngải và Huống Kim Hâm giật mình, lập tức giương mắt nhìn chằm chằm.
Chẳng mấy chốc, tia sáng nọ lại lóe lên một cái, nhưng vì bị đè dưới cơ thể của mộng quỷ, họ chỉ thấp thoáng thấy được một tí xíu, vẫn chưa rõ cho lắm.
Đúng là huy chương rồi.
Nhưng muốn lấy được nó thì bắt buộc phải gạt mộng quỷ ra.
Hai người bạn vô thức nắm tay lại thành nắm đấm, cách không gồng sức thay mộng quỷ, hy vọng gã ta có thể làm một cú trở mình thật mạnh, nhường chỗ cho luồng sáng kia.
Tiếc là mộng quỷ không chịu hợp tác.
Hai người đợi mãi mà mộng quỷ vẫn nằm co quắp ở chỗ cũ, như thể với gã ta thì chiếc giường chỉ có thể dùng được mỗi cái khoảnh nhỏ ấy thôi vậy, rõ ràng xung quanh vẫn còn rộng rãi thoải mái, nhưng gã chẳng hề có ý định đổi tư thế nằm hoặc dịch sang chỗ khác.
"Nếu mà không được thì đành phải gọi hắn dậy thôi." Tiền Ngải nói, "Tốt hơn hết là có thể làm cho hắn ta xuống giường ấy, cánh tay cụt của em có thể trực tiếp lên đấy lấy huy chương."
Người không thể lên giường của mộng quỷ, nhưng cánh tay cụt thì chắc là được.
Huống Kim Hâm cũng nghĩ thế: "Anh Tiền, lát nữa em đi dụ mộng quỷ ra, rồi em sẽ cho cánh tay cụt lên giường tìm huy chương, anh cứ tiếp ứng từ góc kín là được, nhỡ có gì sơ hở thì anh lấp vào sau."
"Thôi đi, anh để em xông lên tiên phong thế nào được," Tiền Ngải sợ thì sợ thật, nhưng nếu để nhóc em lên trước che chắn cho mình, gã chẳng thà bất chấp lao ra uýnh lộn với ma quỷ còn hơn, "Anh ra cửa để dụ mộng quỷ, hễ trông thấy hắn ta rời giường, em phải cho cánh tay cụt lên tìm huy chương ngay."
Không chút chần chừ, ánh mắt của Tiền Ngải hết sức kiên định.
"Nhớ rõ này, chỉ được để cánh tay cụt đi thôi," Tiền Ngải đã đi đến bên cạnh cửa, song vẫn chưa thấy yên tâm, ngoảnh lại dặn dò bằng khẩu hình, "Em tuyệt đối không được lên giường của hắn."
"Ừm." Huống Kim Hâm đứng ở góc khuất bên cửa sổ, gật đầu một cách đầy trang nghiêm, "Anh Tiền, anh cũng cẩn thận nhé."
Trước Vô Thiên các ở Thiên giới.
Quản lí đã quay trở lại, song đáp án đi kèm lại là: "Lão đại không có ở đây, tôi dẫn các cậu đến chỗ ở trước vậy."
Từ Vọng và Ngô Sênh đã phải tính toán kế sách đối phó suốt cả dọc đường, vắt cạn chất xám để nghĩ cách qua mắt lão đại trước rồi mới tìm cơ hội đi kiếm suối quỷ sau, ai biết đâu hạnh phúc lại đến quá bất ngờ.
Quản lí dẫn họ đến một biệt viện cách Vô Thiên các không xa lắm, kêu họ tạm thời ở lại đây, bảo chờ lão đại trở về sẽ đưa họ qua đó sau, trước khi rời đi, gã còn năm lần bảy lượt dặn họ không được đi lung tung.
Nguyên văn là: "Thiên giới là khu vực trọng yếu của Đông viện, không phải là nơi các cậu có thể đi lại lung tung, ngoan ngoãn ở im trong phòng cho tôi."
Lời này khiến cho cả người cả quỷ đều cảm thấy khó chịu, thế nên tên quản lí vừa bước chân ra khỏi cửa, hai người một quỷ đã nóng lòng muốn thử xem sao.
Nhưng cái nóng lòng của Từ Vọng và