Chương 12: Biến cố
"Cuối cùng cũng nhìn thấy tôi rồi à?" Tiền Ngải nghiến răng nhìn chằm chằm hai người bạn học cũ, nâng cao tông giọng một cách kỳ quái, "Không phải là đưa em trai đi du lịch sao?"
Từ Vọng liền kéo Huống Kim Hâm một cái: "Em trai tôi!"
Ngô Sênh không chịu thua kém, nhướng mày phản kích: "Không phải là ăn khắp Thần Châu sao?"
Tiền Ngải rút một chiếc bánh kẹp thịt kho(*) ra, ngoạm một miếng lớn, vừa nhai vừa bất bình phân bua: "Thời đại này, đến cả bạn học cũ cũng không tin được nữa rồi!"
(*bánh kẹp thịt kho: nguyên văn là 腊汁肉夹馍, một món ăn vặt rất nổi tiếng ở Thiểm Tây, Trung Quốc.)
Huống Kim Hâm chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhìn Tiền Ngải, lại nhìn Ngô Sênh và Từ Vọng, khó khăn đưa ra kết luận trong hương thơm ngào ngạt của bánh kẹp thịt: "Đây là... team mới sao?"
Sau khi trao đổi súc tích, cuối cùng mọi người cũng coi như hiểu rõ hết "nỗi đắng lòng" của nhau.
Từ Vọng, Ngô Sênh, Huống Kim Hâm không cần phải nói nữa, sau khi nộp bài 1/23 liền trực tiếp chạy tới đây; so với họ thì Tiền Ngải còn thảm hơn, trong đội của gã chỉ có mình gã muốn tới đây, vì vậy chỉ có thể rời đội, nhưng đến nơi rồi lại mãi mà chẳng lập được đội mới, nên mỗi ngày đều vào đây lượn lờ vài vòng, năm giờ sáng lại ra ngoài, cứ như vậy lang thang suốt ba ngày rồi.
Tục ngữ nói thật hay, tiếng Cú kêu kết nối, trân trọng mối duyên này(*).
(*câu trên được chế lại từ một câu nói khá phổ biến trong ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc: Internet kết nối, trân trọng mối duyên này.)
Nếu nói không kinh ngạc thì là giả, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi, lại có chút vui mừng dấy lên trong lòng -- tìm người mới chẳng bằng gặp người quen(*), nước phù sa không chảy ruộng ngoài, việc hợp tác hầu như là chẳng còn gì phải do dự nữa.
(*tìm người mới chẳng bằng gặp người quen: nguyên văn là 做生不如做熟, tạm dịch là "Làm những việc mới mẻ, lạ lùng, chẳng bằng làm những việc thân thuộc, quen tay", ở trong trường hợp này là chỉ nhóm Từ Vọng thay vì đi tìm người khác chẳng bằng lập đội luôn với người bạn cũ Tiền Ngải, vì vậy nên chúng mình mạn phép được dịch như trên.)
Lần này danh sách thành viên có thể thêm vào nhóm chỉ có ba người, trước tên vẫn là 1/23, không tính Tiền Ngải, Từ Vọng, Ngô Sênh và Huống Kim Hâm đều chẳng quen biết ai trong số hai người còn lại, những cái tên hôm qua nhìn thấy đều không thấy đâu nữa, cả Tôn Giang cũng biến mất rồi.
Tiền Ngải đã ở đây lâu hơn bọn họ ba ngày, cũng tìm tòi ra nhiều quy luật hơn: "Thêm thành viên chắc là chỉ có thể thêm những người ở trong cùng một phạm vi tọa độ. Ví dụ như cậu ở Bắc Kinh, thì chỉ có thể mời những người cũng ở Bắc Kinh, còn nếu ở đây, thì chỉ có thể mời những người ở đây, nếu không một đội mà lại mỗi người một nơi thì làm sao cùng nhau vượt ải nộp bài được."
Lời này nghe cũng khá có lý, vậy nên hôm qua trong danh sách mới có Tôn Giang mà không có Tiền Ngải, hôm nay lại ngược lại.
Tiền Ngải gia nhập thành công, nhưng tâm trạng lại vô cùng phức tạp: "Cái nơi quái quỷ này có phải nhắm trúng lớp chúng ta mà hãm hại không vậy."
Từ Vọng hết sức thấu hiểu.
Những người bạn cũ vì kế sinh nhai mà bôn ba lưu lạc khắp nơi, nay có duyên gặp lại, vậy mà lại vướng phải kiếp nạn kỳ quái chẳng rõ tương lai, tình cảnh này thật khiến người ta cảm thấy chua xót, nước mắt lưng tròng, nếu giáo viên chủ nhiệm cấp ba cũng ở đây, hẳn phải đau lòng đi ôm từng đứa một.
Ngô Sênh thì không đa sầu đa cảm như bọn họ, sau khi thêm Tiền Ngải vào đội, anh liền quan sát tứ phương tìm kiếm những nguy cơ hoặc gợi ý có khả năng xuất hiện. Thế nhưng tìm hoài không thấy, trong lòng lại chợt dấy lên một tia nghi ngờ -- lúc bọn họ chia tay Tôn Giang trong đồng tuyết, Tôn Giang liền lập tức biến mất, nhưng lúc bọn họ gặp Tiền Ngải, rõ ràng gã vẫn chưa gia nhập đội của bọn họ, như vậy trước sau chẳng phải mâu thuẫn hay sao?
Huống Kim Hâm đột ngột cất tiếng cắt ngang suy nghĩ của Ngô Sênh: "Em nhớ ra rồi! Em còn đang tự hỏi sao cái tên này lại nghe quen đến vậy!" Khuôn mặt cậu tràn ngập vẻ vui mừng vì phá tan được đám sương mù trong ký ức, hào hứng chờ Ngô Sênh và Từ Vọng xác nhận, "Anh Ngô, anh Từ, anh ấy chính là Tiền Ngải mà các anh nhắc đến lúc đoán thành ngữ trong đồng tuyết có phải không? Tiền Ngải mà ăn uống như gió cuốn mây tan ấy!"
Càng nghe hai mắt Tiền Ngải càng híp lại, cuối cùng khi liếc đến hai người bạn cùng phòng chỉ còn là hai tia sắc bén: "Nào những người bạn học cũ, giải thích xem nào."
Ngô Sênh thong dong duỗi tay: "Chúng tôi chỉ là trần thuật sự... Ôi..."
Từ Vọng vội vàng bịt ngay cái mồm phá hoại tình cảm trong nhóm, nở một nụ cười đoàn kết thân thiện với Tiền Ngải: "Chuyện này ấy mà, kể ra cũng hơi dài..."
Đang tu sửa con thuyền tình bạn, tiếng "ding--" "bốn hợp làm một" khiến bầu không khí thoắt cái trở nên căng thẳng.
Mọi người đồng loạt xem tay mình: -
Phản ứng đầu tiên của Từ Vọng, Ngô Sênh và Huống Kim Hâm là nhìn sang Tiền Ngải, trông gã cũng hoang mang vô cùng: "Đừng nhìn tôi, tôi đã thành công gia nhập đội nào đâu, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhận được thông báo này."
Hiển nhiên, chỉ khi đội đã đủ người, Cú mới đưa ra gợi ý mới.
Mà hiện tại, 2/23, chính thức bắt đầu.
Cảnh vật xung quanh không hề biến đổi chút nào, nhưng mỗi người đều cảm nhận được sự căng thẳng đột ngột dâng lên trong lòng.
G4 chính là nơi chếch phía trước không xa, trực ban là một anh đẹp trai, trước quầy trống vắng heo hút, không có lấy một bóng hành khách làm thủ tục lên máy bay. Bốn người đến trước quầy, còn chưa cất tiếng, anh chàng đã nhanh nhẹn in bốn tấm vé máy bay, không thèm ngẩng đầu ném lên trước quầy: "Qua kiểm tra an ninh, lên máy bay ở cửa số 17, muộn thêm tí nữa là không kịp đâu."
Giọng nói của cậu ta rất trầm, mang theo một loại sức hút kỳ dị.
Từ Vọng còn muốn nói thêm vài câu với anh chàng thì cậu ta đã bày tấm biển "Ngưng làm thủ tục" ra, đứng lên rời đi không thèm quay đầu lại.
Tốc độ của cậu ta nhanh vô cùng, chớp mắt đã biến mất sau băng vận chuyển hành lý y như âm hồn. Từ Vọng nhìn trong quầy không bóng người, toàn thân chợt nổi hết cả da gà gai ốc: "Cậu ta là... người thật?"
"Không biết nữa, dù sao nếu cậu nói chuyện với cậu ta, hỏi gì cậu ta cũng trả lời được hết," Tiền Ngải là người đã có kinh nghiệm, trong ba ngày hầu như tất cả nhân viên mặt đất gã đều từng nói chuyện qua, "Nhưng chỉ cần cậu bảo nơi này là giả, không phải là thế giới thật, thì hoặc là họ nghe không hiểu, hoặc là ánh mắt họ nhìn cậu sẽ như đang nhìn kẻ điên vậy."
"NPC(*)," Huống Kim Hâm vốn im lặng một cách lạ thường lại đột nhiên cất tiếng, "Giống như NPC trong trò chơi vậy."
(*NPC: non-player character là nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được, thường được trò chơi tạo sẵn, kèm theo các hội thoại và người chơi có thể tương tác với chúng đến một giới hạn nào đó. Nhiệm vụ của mỗi NPC là hỗ trợ người chơi cách thức chơi, cũng như những tính năng trong trò chơi.)
"Cũng không đúng lắm," Tiền Ngải nói, "NPC cùng lắm có hai ba câu thoại nói đi nói lại, còn tôi thì sắp hỏi han hết mười tám đời tổ tông nhà bọn họ rồi, bất kể cậu hỏi ngang hỏi dọc, vòng vo tam quốc, hay hỏi linh ta linh tinh, đều có thể trả lời cậu hết!"
"Trí tuệ nhân tạo," Ngô Sênh xen ngang lời, hai mắt lại vẫn nhìn chằm chằm người trên đường qua lại, chăm chú như thể đang kiểm tra từng hàng code vậy, "Bây giờ trình độ khoa học đã phát triển đến mức con người và máy móc giao lưu không trở ngại rồi, huống gì là nơi này."
Đúng vậy, huống gì là nơi này.
Một không gian ma quái nơi chuyện gì cũng có thể xảy ra, mảnh đất quỷ dị có thể cưỡng ép kéo người ta vào đây, đừng nói là trí tuệ