Chương 2: Gặp lại
Một tiếng gọi này chấn động cả hành lang kín bưng, tưởng chừng sắp rơi cả vữa, bên tai cậu phá khóa vẫn còn kêu ong ong thì đã thấy một bà lão lọc cọc từng bước nhỏ từ trên lầu đi xuống, vừa hướng về "hiện trường" vừa cài tấm băng đỏ lên cánh tay.
Một chút hoài nghi còn sót lại cũng bị khí thế đường hoàng này làm cho lung lay rồi, cộng thêm bà cụ Lý năm lần bảy lượt khẳng định Từ Vọng đúng là thanh niên tài tuấn sống ở khu này, cậu phá khóa mới rút một thanh thiếc ra cắm vào ổ khóa, lạch cạch một tiếng, khóa mở, tốc độ nhanh đến mức khiến Từ Vọng hoài nghi phải chăng mình vốn không hề khóa cửa.
Vội vàng vào phòng, nhanh chóng đóng cửa, tức tốc mặc áo phông, rồi mới từ từ bước ra trả tiền.
Cuối cùng cũng có thể thoải mái ngồi vào sô pha phòng khách, lúc này mặt trời đã lên cao.
Từ Vọng gọi điện đến công ty xin nghỉ, rồi cầm theo điện thoại, chìa khóa, ví tiền cùng thẻ bảo hiểm y tế đi bệnh viện xem vết thương, đến tận lúc bác sĩ hỏi vì sao lại bị thương, cậu vẫn hết sức mơ hồ.
Cậu quên mất đã trả lời như thế nào, nhưng dù sao cũng không phải kiểu thách thức IQ bác sĩ như "Tại đường vành đai 3 thủ đô, một thanh niên tài tuấn bị gấu đen một chưởng vỗ vai say hi".
Ra khỏi bệnh viện đã là giữa trưa rồi. Lại một lần nữa ngồi vào sô pha phòng trọ, Từ Vọng mới có thể dần dần khởi động não bộ, xử lý tất cả những gì đã xảy ra.
Cậu tan ca về nhà, đúng giờ đi ngủ, giữa đêm nằm mơ, mơ thấy một đồng tuyết trắng, mơ thấy tình đầu cấp ba -- đơn phương, hoàn thành màn tỏ tình đến muộn mười năm, đạt được thành tựu cưỡng hôn, sau đó bị một con gấu đen hất ngã, bả vai còn ăn phải một chưởng, tỉnh giấc, cậu liền đứng giữa ngã tư đường.
Nếu như không có vết thương trên vai, còn có thể miễn cưỡng dùng "mộng du" để giải thích địa điểm tỉnh giấc của cậu. Nhưng nếu như tất cả những việc đã xảy ra đều là thật, vậy Ngô Sênh đi đâu mất rồi? Gấu đen đi đâu mất rồi? Hơn nữa, mặc dù là lần đầu bị gầu tát, nhưng thường thức thì cậu vẫn có, ăn một chưởng của gấu mà chỉ bị thương ngoài da, xương cốt không nứt cũng không gãy?
Từ Vọng làm tổ trên sô pha cả một buổi chiều, không giây phút nào ngừng nghĩ tới những chuyện khó lòng tin nổi vào tối hôm qua, vậy nhưng đến tận khi màn đêm buông xuống, căn phòng khách không bật đèn chìm vào bóng tối tĩnh lặng, vẫn chẳng thể moi ra được đầu cua tai nheo.
Bỏ đi, không nghĩ nữa.
Từ Vọng lắc lắc đầu, đứng phắt dậy, động tác mạnh mẽ quá mức ảnh hưởng đến vết thương trên vai. Cậu lập tức không dám động đậy nữa, ngừng lại nửa nhịp, mới cẩn thận đi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, để nước lạnh cuốn trôi hết mọi mệt mỏi trên người, sảng khoái tinh thần.
Ban ngày ban mặt, trời cao soi sáng, xã hội hòa bình, dân giàu nước mạnh, nếu là mộng du, cậu liền đi chữa bệnh, nếu có kẻ gian, cậu liền báo cảnh sát, dân chủ giàu mạnh yêu nước kính nghiệp, ai sợ ai!
Từ Vọng sau khi quyết đoán không còn thấp thỏm trong lòng nữa, cởi giày lên giường, đặt đầu xuống là ngủ, ngày mai lại là một ngày tươi đẹp...
20:00
21:00
22:00
23:00
23:30...
Thôi được rồi, cậu không ngủ nổi.
Bả vai còn đau đây, chuyện lạ còn chưa hiểu đây, thế mà còn ngủ được thì lòng cậu phải rộng biết bao nhiêu!
Bật đèn pin trên điện thoại lên, soi khắp phòng ngủ một lượt, không có gì kỳ lạ; lại soi người mình một lượt, áo lông vũ, quần giữ nhiệt, giày thể thao, không vấn đề gì; sờ vào túi quần, chìa khóa, ví tiền đều có, hoàn hảo.
Chẳng cần biết có phải mộng du hay không, cậu không hề muốn một lần nữa rơi vào tình cảnh rét run như cầy sấy xong còn phải mượn điện thoại của bà cụ Lý lầu trên gọi người phá khóa.
[Cúc cu --]
Dường như có âm thanh phảng phất vang lên bên tai!
Cả người Từ Vọng cứng đờ, mảnh vỡ ký ức mơ hồ hiện lên -- đêm qua khoảnh khắc trước khi rơi vào đồng tuyết gặp được Ngô Sênh, cậu cũng nghe thấy âm thanh này!
Lúc ấy cậu tưởng rằng đó là ảo giác trong mơ, nhưng lúc này cậu hoàn toàn tỉnh táo, so với lúc đi làm còn tỉnh táo hơn, từ trước đến nay chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy. Đó là tiếng kêu của một loài chim nào đó, Từ Vọng không hình dung ra nổi, chỉ cảm thấy âm thanh này vô cùng hòa hợp với màn đêm, nương theo gió đêm bay vào tai kẻ thấp thỏm sợ hãi trong lòng, lực sát thương gia tăng gấp bội.
Hiện lên trong mảnh vỡ ký ức không chỉ có tiếng kêu này.
Từ Vọng vội vàng bật dậy, cũng không thèm để ý có động đến vết thương hay không, đau đến nhe răng cũng phải lập tức xuống giường chạy ra ngoài.
Một mạch chạy đến phòng khách, Từ Vọng nghe thấy tiếng kêu thứ hai.
[Cúc cu --]
Sau đó, từ phòng ngủ truyền ra âm thanh sột soạt kỳ quái.
Từ Vọng đứng ở vị trí cách cửa phòng ngủ hơn hai mét, vươn cổ ngó vào bên trong, chỉ thấy đầu giường vẫn sát vào tường như cũ, nhưng thân giường đã biến thành hố cát lún hình chữ nhật được bao phủ bởi một quầng sáng, còn đâu chăn ga gối đệm nữa, chỉ có cát lún không ngừng bị cuốn vào hố sâu hun hút.
May sao tiếng chim kêu khiến cậu nhớ lại những ký ức mơ hồ ngày hôm qua, nếu không hiện giờ cậu đã lại rơi vào nơi quái quỷ đó rồi, mặc dù có thể gặp lại Ngô Sênh là chuyện tốt, nhưng dù sao đó cũng chỉ là giả, từ tám trăm năm trước Ngô Sênh đã sớm theo bố mẹ ra nước ngoài định cư rồi, nhưng nỗi đau ăn một chưởng của gấu thì tuyệt đối là thật...
Ế?
Ế??
Từ Vọng còn đang mừng thầm thoát được một kiếp, đột nhiên có một lực hút kéo cậu về phía phòng ngủ! Chỉ trong chớp mắt cậu đã bị kéo đến cửa phòng ngủ rồi!
Từ Vọng dùng hết sức bình sinh tóm lấy thành cửa quyết không buông tay, thế nhưng lực hút càng lúc càng mạnh, cuối cùng cả người cậu bị kéo đến bay khỏi mặt đất, y như lá cờ người bay trong cuồng phong vậy!
Mắt thấy nếu cứ tiếp tục thì có khi cơ thể sẽ bị kéo rách làm hai, Từ Vọng không thể níu kéo được nữa, tuyệt vọng buông tay.
Lúc bị hút vào trong hố cát lún, Từ Vọng nghĩ đến hai chuyện: Một, mẹ nó chuyện này thật sự quá ma quái rồi, nhất định phải báo cảnh sát, cho dù có bị coi là kẻ điên cũng phải báo! Hai, nếu như Ngô Sênh còn ở đó, tìm chỗ nào không có gấu rồi mới hôn.
Lần trước là trong lúc ngủ say rơi vào nơi quỷ quái đó, từ đầu đến cuối Từ Vọng đều như chìm trong sương mù, mãi đến khi gặp được Ngô Sênh mới lên dây cót tinh thần, đầu óc dần dần tỉnh táo lại. Vì vậy trước đó cậu làm sao đến được đây, ở trong trời tuyết mênh mang này mò mẫm bao lâu, toàn bộ ký ức đều rất mơ hồ.
Thế nhưng lần này cậu rất tỉnh táo, trải nghiệm cảm giác rơi từ trên không xuống vô cùng rõ ràng, giống như đang ngồi trong tháp rơi tự do (*) vậy, dường như cứ rơi xuống mãi không có điểm dừng với tốc độ cực nhanh, khiến người ta cảm thấy khó thở như thể cả người bị đánh nát.
(*tháp rơi tự do: một trò chơi trong công viên giải trí.)
Không biết đã qua bao lâu, hai má bỗng cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, đầu tiên là đông cứng, sau đó dần dần có chút ướŧ áŧ.
Từ