Chương 37: Tận thế
Mười một giờ rưỡi đêm, sau khi ngủ bù đủ giấc, bốn người sóng vai rất mực chỉnh tề, mỗi người vác theo một cái ba lô cỡ nhỏ giống nhau y đúc vừa mua lố hồi chiều, tha lôi thêm ít đồ không phạm quy mà mình cho là có thể sẽ dùng đến, bắt xe đến khu thắng cảnh nơi cửa sông Hoàng Hà đổ ra biển. Khu thắng cảnh dĩ nhiên là đã hết giờ tham quan đóng cửa lâu rồi, người sống chớ hòng vào trong, khoảnh đất trước bốt bán vé vô cùng quang đãng, chỉ có đống lá khô dưới đất đang xào xạc với gió đêm.
Bốn người tìm một góc khuất, ngồi đợi đến mười hai giờ.
Tọa độ chính xác của điểm định vị là cái bốt bán vé, bởi vậy lần này cũng có thể coi như họ đường hoàng đĩnh đạc đứng ngay chóc điểm đánh dấu rồi.
Nhưng chính vì tọa độ định vị ra chỗ này mà ngồi đợi đến tận 11 giờ 50 vẫn chưa thấy bóng dáng một "đồng nghiệp" nào cả, bốn người họ mới lại càng thấy đáng nghi.
"Chắc mình không tìm sai chỗ đâu nhỉ?" Tiền Ngải vừa lẩm bẩm vừa đảo mắt nhìn khắp xung quanh, "Hay là tại các đội khác cũng đều núp lùm trong xó hết cả rồi?"
"Đừng có tốn công vô ích nữa, bọn họ mà đã muốn trốn thì lí nào lại để cậu thấy được?" Từ Vọng day đôi mắt cay xè vì mỏi, nãy giờ cậu vẫn luôn cảnh giác quan sát bốn bề suốt hai mươi phút có lẻ, trừ cái đám hoa lá cành âm u dưới ánh trăng kia ra, đến cả một cái bóng cũng không thấy.
Huống Kim Hâm suy nghĩ một hồi, mạnh dạn đoán mò: "Có khi nào là vì hôm qua lúc mình còn đang ở Biển vô tận thì các đội khác đã thẳng tiến tới ải này luôn không anh, rồi đội thua thì phải quay lại cửa trước, đội nộp được bài thì đã tiến vào vòng sau, cho nên hôm nay chỉ còn mỗi đội mình thôi ấy?"
Tiền Ngải nhìn đồng đội: "Anh nhận ra là, chú không nhìn mọi việc theo hướng tích cực, mà là nhìn mọi việc theo hướng tích cực nhất luôn á..."
Ngô Sênh giương mắt lên nhìn về đằng xa trong khu thắng cảnh: "Địa điểm nộp bài của cửa ải này là bệnh viện, nếu vốn đã đứng sẵn ở bệnh viện thì sẽ khỏi cần khổ sở đi gϊếŧ zombie phá vòng vây gì nữa..."
Từ Vọng hiểu điều anh đang nghĩ: "Ý cậu là rất có thể các đội khác đã đi tìm nơi gần bệnh viện hơn để chờ sẵn đến mười hai giờ? Ví dụ như trong khu thắng cảnh chẳng hạn?"
"Hoặc nơi mà "họ cho là" gần bệnh viện hơn." Ngô Sênh cẩn thận bổ sung.
Từ Vọng cũng biết thế. Mao Thất Bình nói với họ rằng bản đồ thành phố trong cửa 3/23 là cố định, nhưng các điểm định vị tương ứng với bản đồ đó ở ngoài hiện thực lại thay đổi mỗi ngày, đôi khi là đổi hướng trên bề mặt phẳng, nhiều lúc lại xoay góc theo hoặc ngược chiều kim đồng hồ, nên ngay cả các đội từng vượt qua ải này có muốn lựa chọn vị trí theo những gì đã biết trước đây thì cũng chưa chắc đã nắm chắc trăm phần trăm.
Nhưng ít nhiều gì thì có kinh nghiệm cũng vẫn hơn, chỉ có đám người chân ướt chân ráo chẳng biết gì về cửa 3/23 như họ mới nghĩ phải chờ sẵn ở đúng điểm định vị trên thôi.
Gượm đã.
Nếu quanh họ không còn nhóm nào khác nữa... lẽ nào các đội tiến vào cửa ải tối nay đều là những tay chơi lão luyện, chỉ có mỗi bọn họ là ma mới?!
"Cúc cu --"
Đúng 12 giờ, tiếng cú kêu thê lương vang lên.
Bốn người như đang ngồi trên tháp rơi tự do(*), sau một cú rơi nhanh đến thót tim thì ngã cái "rầm --" xuống đất, tiếp xúc thân mật với nền gạch men lạnh như băng.
(*tháp rơi tự do: đã chú thích ở chương 2.)
Ánh sáng lờ mờ phản chiếu xuống nền gạch tạo thành luồng sáng sắc xanh lạnh lẽo, không khí xung quanh đặc sệt thứ mùi của thuốc khử trùng, khiến người ta thấy vô cùng ngột ngạt.
"Zombie nhanh như chớp" làm mọi người phải cảnh giác cao độ, cả bốn đều không dám câu giờ, vừa rơi xuống đất là vội bật dậy ngay, căng thẳng quan sát kĩ lưỡng khung cảnh quanh mình.
May là nơi này chỉ cần liếc qua một cái đã thấy hết toàn cảnh.
Nhà vệ sinh nam.
"Cái địa điểm mới này cũng thật là..." Tiền Ngải nhìn cái bồn đi tiểu, không tìm được từ ngữ nào thích hợp để miêu tả nơi này.
"Thôi đừng kén cá chọn canh làm gì," Từ Vọng an ủi đồng đội, "Ít ra thì ở đây không có zombie, mà khung cảnh còn thân quen gần gũi nữa."
"Tưởng bảo là có vũ khí chứ nhỉ?" Ngô Sênh không than vãn gì về sân khấu của mình, đằng nào cũng cóc có khán giả, so ra thì anh vẫn quan tâm đến những vấn đề thiết thực hơn.
"Chẳng lẽ..." Huống Kim Hâm chỉ tay vào cánh cửa của buồng vệ sinh riêng trong góc, "Là mấy cái này ạ?"
Ba người đưa mắt nhìn theo, hiểu ngay ra vì sao Huống Kim Hâm lại lưỡng lự như thế.
Trước cửa buồng vệ sinh cuối dãy – cũng là góc trong cùng của nhà vệ sinh, có bốn cái hòm kim loại được xếp chồng lên nhau rất mực ngay ngắn, hoa văn phục cổ được khắc trải khắp trên thân hòm màu trắng bạc, hòm nào hòm nấy cao cỡ bảy, tám chục centimet, bởi vậy mà cái ở trên cùng đã ngất ngưởng gần chạm trần nhà rồi.
"Vũ khí hay áo giáp vậy trời..." Từ Vọng ngửa cổ nhìn, áp lực thấy bà.
Nhưng vì là đội trưởng, cậu vẫn dẫn đầu bước đến trước mấy cái hòm rồi ngồi xổm xuống như đang lựa dưa hấu, cong ngón tay gõ cồng cộc mấy cái vào nắp hòm. Thực ra có làm thế cũng chẳng nghe ra được cái gì, chỉ là tự trấn an tâm lý chút đỉnh thôi, gõ xong thấy không có vấn đề gì, bấy giờ cậu mới đưa tay gạt mở chốt kim loại được gắn trên cạnh bên của hòm.
Gọi là vách hòm chứ thực ra đây giống một cái nắp hòm vậy, bản lề nằm ở góc dưới, vậy nên chốt kim loại ở phía trên vừa bật mở một cái là nắp hòm đã đổ ngay về phía Từ Vọng, phơi bày hình dáng của thứ được đặt trong đó.
Một cái dao cạo râu điện.
"..." Từ Vọng sợ mình ngồi không vững bèn chống tay xuống đất.
Cái hòm cao đến cả nửa mét, thế mà chỉ cho cậu mỗi một cái dao cạo râu?!
Bộ không biết thời buổi này bọc đồ cũng phải bảo vệ môi trường à!!!
"Đội trưởng?" Lưng Từ Vọng đã che khuất miệng hòm, ba người bạn không thấy được món đồ bên trong là gì, chỉ thấy cậu chết sững như trời trồng, thế nên Huống Kim Hâm mới lo ngại cất lời.
"Không sao," Đội trưởng Từ vẫn quay lưng về phía đồng đội mà vẫy tay, nhặt cái dao cạo râu lên, đứng dậy đi vào buồng vệ sinh riêng đang mở rộng cửa ngay cạnh đó, "Mọi người cứ mở hòm tiếp đi, tôi phải bình tĩnh lại cái đã."
Ba đồng đội không nói gì nữa. Họ đều đã nhìn thấy chiếc dao cạo râu trên tay đội trưởng, thừa hiểu rằng điều anh cần nhất ngay lúc này không phải là "tâm sự", mà là "yên tĩnh".
Sau cuộc trao đổi im lặng bằng ánh mắt, Tiền Ngải là người thứ hai bước lên.
Vóc người gã cao to, tay dài ngoằng, gã leo thẳng lên bức vách ngăn cách giữa hai gian, mở luôn cái hòm kim loại cao nhất ở trên cùng.
Lạch cạch.
Vách hòm bật mở, cảnh tượng phía trong cũng chẳng hơn gì đội trưởng Từ khi nãy -- một cái tua-vít.
Tiền Ngải đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi nên chỉ bình thản cầm cái tua-vít lên, nhảy xuống khỏi bức vách ngăn.
Có lẽ đã quá tầm chịu lực, gã mới vừa nhảy xuống, bức vách cũng đổ nghiêng theo đến "cạch" một cái. Tiền Ngải đứng ngẩn ra mất mấy giây, đúng là được mở mang tầm mắt với ý nghĩa sâu xa của món vũ khí này.
Gã quay người, dựng thẳng cánh cửa, vặn chặt lại cái ốc vít lỏng lẻo.
Khung cảnh quá đẹp, hai người đồng đội còn lại cũng không nỡ nhìn thêm, bèn quay qua phía mấy cái hòm một lần nữa.
"Anh Sênh, anh trước đi." Huống Kim Hâm ghét phải lựa chọn, tốt nhất là cứ để đồng đội chọn xong hết rồi để phần còn lại cho hắn.
Ngô Sênh nhún vai, bước tới chọn cái hòm thứ hai từ trên xuống, khẽ nhón chân, chạm đúng vào rìa trên của hòm, lại khều nhẹ một cái, vách hòm mở bung.
Là một... thanh đao?
Ngô Sênh phải thò hẳn tay vào nhấc ra mới nhìn rõ đó không phải là một thanh đao, mà là một cái liềm, có điều tạo hình của phần lưỡi liềm hơi bị quá đà, cán gỗ chỉ dài chừng ba, bốn mươi cm, ấy thế mà lưỡi liềm đã phải dài đến cỡ tám mươi cm rồi, đã thế còn