Chương 4: Thác băng(*)
(*thác băng: một cảnh quan thiên nhiên tại những vùng lạnh giá.)
Gấu đen bổ đến khiến cả chiếc xe trượt rung lắc dữ dội! Lũ tuần lộc không biết kẻ địch sau lưng là ai, vẫn cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, thế nhưng phải kéo thêm trọng lượng của cả một con gấu, tốc độ lập tức chậm đi rất nhiều.
Ba người còn lại cảm thấy bất thường, theo bản năng quay lại nhìn, cũng giống như Từ Vọng, da đầu tức khắc tê dại!
Gấu đen đã lấy lại thăng bằng, bắt đầu cố gắng trèo vào trong xe.
Từ Vọng tay không tấc sắt, trong lúc nguy cấp giơ chân đạp một phát vào đầu gấu!
Gấu đen chẳng những không tránh, còn há sẵn mõm chờ!
Từ Vọng phát hiện sai lầm, nhưng theo quán tính đã không kịp rút chân lại nữa rồi!
Trông thấy chân đã vào đến miệng, con gấu chuẩn bị cắn xuống, đột nhiên một cẳng chân từ bên cạnh đạp tới, một phát trúng ngay vào giữa ngực gấu!
Cú đạp mạnh mẽ này khiến cả đầu con gấu bật ngửa ra sau, vốn dĩ mõm sẽ cắn xuống mu bàn chân Từ Vọng, vì thế mà chỉ cắn đến đầu ngón chân. Từ Vọng mượn phản lực khi tiếp xúc với răng gấu, vội vàng rút chân về!
Bàn chân đột nhiên lạnh toát -- chân đã thu về rồi, giày thì không.
Ngô Sênh lại đạp thêm hai phát nữa, dứt khoát đạp cho móng gấu buông hẳn xuống, đến khi gấu đen phịch một tiếng rơi xuống nền tuyết, anh mới quát vào mặt Từ Vọng: "Cậu không cần chân nữa à? Cậu không biết bị thương ở đây cũng như ngoài đời thực sao? Cậu định nửa đời sau nhảy bằng một chân à?!"
Từ Vọng mở miệng lại khép miệng, khép vào lại mở ra, vẫn chẳng đáp nổi một câu.
Lời này cũng là ý tốt, trăm phần trăm xuất phát từ sự quan tâm, nhưng... sao nghe vào lại thấy mất tự nhiên thế nhỉ!
"Đệt, con này là giả đấy à, robot gấu hay sao mà chạy không biết mệt luôn?!" Một tiếng chửi của Tôn Giang thu hút sự chú ý của mọi người. Quả nhiên, gấu đen đã lại đuổi tới nơi, vừa nãy sau khi bị Ngô Sênh đạp xuống thua xa xe trượt mười mấy mét, hiện giờ đã lại bắt kịp khoảng cách chưa đầy mười mét.
Huống Kim Hâm ôm lấy mông tuần lộc, là tuyển thủ cách xa gấu nhất trong nhóm, thế nhưng điều này cũng chẳng khiến hắn cảm thấy được an ủi hơn là bao, quay đầu nhìn các đồng đội, lại nhìn con gấu, sắp khóc đến nơi: "Hôm qua mới leo lên xe trượt đã cắt đuôi nó rồi, hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy --"
"Cứ tiếp tục thế này thì không ổn," Ngô Sênh khoanh tay xem bản đồ, "Chúng ta sắp tới vị trí đánh dấu rồi, nếu đến lúc ấy vẫn không cắt đuôi nó được, thì chỉ còn hai lựa chọn, một, chúng ta dừng xe, cố gắng tìm kiếm manh mối dù rằng nguy cơ rất lớn là sẽ phải chết dưới tay nó; hai, chúng ta không dừng xe, vậy thì tất cả nỗ lực tối hôm nay của mọi người đều không còn ý nghĩa gì hết."
Từ Vọng vỗ vai anh: "Mời nói tiếp điều ba."
Ngô Sênh ngạc nhiên: "Sao cậu biết tôi còn điều ba?"
Từ Vọng nở một nụ cười ngây thơ vô hại, thấm đượm tình đồng chí với anh: "Mỗi lúc cậu bắt đầu làm màu, tức là trong lòng đã tính toán hết cả rồi."
Ngô Sênh: "..."
Về nước hẳn là một lựa chọn sai lầm của anh.
"Một lát nữa khi sắp tới điểm đến, tất cả mọi người đều đừng ra tay nữa, chờ gấu leo vào xe rồi, chúng ta lập tức nhảy xuống, để xe trượt tiếp tục chạy tiễn vong nó đi." Ngô Sênh giải thích biện pháp của mình vô cùng gọn gàng súc tích.
Huống Kim Hâm khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhưng lại là người đầu tiên tỏ ý tán thành: "Có hơi mạo hiểm, nhưng nghe có vẻ khá khả thi."
Tôn Giang không có ý kiến gì, cũng coi như ngầm đồng ý.
Từ Vọng cũng không đùa cợt nữa, nghiêm túc gật đầu.
Mọi người đồng lòng nhất chí xong, Ngô Sênh cúi đầu nhìn cánh tay, nói: "Với tốc độ di chuyển trên bản đồ của chúng ta, chắc khoảng hai phút nữa là đến điểm đánh dấu, chuẩn bị sẵn sàng đi."
Huống Kim Hâm và Tôn Giang đều sắn tay áo lên, nhìn chằm chằm bản đồ trên cánh tay giống y hệt của Ngô Sênh.
Từ Vọng xáp lại gần, phát hiện bọn họ đang xem ở , cậu vội vàng mở trên tay mình ra, nội dung tương tự xuất hiện -- một tấm bản đồ nhỏ, trên đó đánh dấu một vị trí tọa độ (116.4085 , 39.9616), mà phía dưới cách điểm đó không xa, có bốn khối vuông cực nhỏ chen chúc nằm đè lên nhau, đang tăng tốc dịch chuyển về phía điểm đánh dấu.
Từ Vọng nhớ đến lời Ngô Sênh từng nói, bốn người bọn họ phải đi đến một địa điểm đánh dấu nhất định, lúc này mới nhận ra, hóa ra xe tuần lộc kéo không hề chạy bừa, mà chính xác chạy thẳng về phía điểm đánh dấu! Bản đồ nhỏ chính là thế giới này, mà bốn khối vuông nhỏ kia cũng chính là bọn họ!
Chiếc xe rung lắc dữ dội, tốc độ lập tức giảm xuống -- móng vuốt gấu đen lại một lần nữa bám lên thành sau xe trượt!
Từ trên bản đồ có thể thấy, sắp sửa đến điểm đánh dấu rồi, bốn người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng không hẹn mà cùng gật đầu -- chỉ một lần này thôi!
Gấu đen gắng sức leo lên trên, bốn người nín thở, án binh bất động, ngoại trừ Huống Kim Hâm đã ở đủ xa, ba người còn lại đều cố gắng dịch lên phía trước, dành ra không gian đủ rộng rãi cho gấu đen.
Cuối cùng, gấu đen vượt qua ghế tựa, "ruỳnh" một tiếng cả người lăn vào trong xe trượt.
Một tiếng này trở thành tiếng súng phát lệnh, bốn người đồng thời hành động, tung người nhảy xuống khỏi xe trượt!
Bịch.
Bịch.
Bịch.
Bịch.
Phịch --
Chiếc xe đột nhiên nhẹ hẳn đi khiến lũ tuần lộc trong chớp mắt lấy lại tinh thần, giơ chân phi nước đại, tựa gió kêu sấm rền mà kéo chiếc xe đi xa dần.
Từ Vọng lộn vài vòng trên nền tuyết, rất nhanh đã dừng lại rồi. Lúc nhảy xuống tốc độ của xe trượt đã chậm đi rất nhiều, vậy nhưng lần này nền tuyết không hề mềm mại, ngã một cú khiến cậu choáng váng đầu óc, vết thương trên vai chắc chắn lại rách rồi, cơn đau cũng từ nhói lên từng đợt biến thành dai dẳng không dứt.
Những người khác ngã lăn khắp nơi, cũng giống như cậu, lăn thành "người tuyết". Ngô Sênh ở gần cậu nhất, lúc này đã đứng được lên, đi tới kéo cậu: "Vai cậu không sao chứ?"
Từ Vọng không động đậy, thế là giây sau người này trực tiếp dùng sức mình kéo cậu dậy.
Bên tay Ngô Sênh kéo vừa hay là bên vai cậu không bị thương, cũng không biết chỉ là vô tình hay do cố ý nữa.
Từ Vọng vừa đứng lên đã rút tay mình lại, khẽ hạ mắt không để lộ dấu vết gì, phủi bớt tuyết trên người, cùng với trái tim đang đập thình thịch thình thịch, huýt sáo một cái tỏ vẻ chẳng chút mảy may: "Không sao. Lại nhớ năm xưa tôi lấy một chọi ba, có phải cậu không biết đâu."
Ngô Sênh cuối cùng cũng chớp được cơ hội để đáp trả cậu một nụ cười ngây thơ vô hại tương tự: "Đúng vậy, lúc tôi gọi giáo viên đến thì cậu đã bị đám nhóc đó đá vào gôn rồi."
Dù đã là chuyện của nhiều năm trước, nhưng mỗi lần nhắc đến việc này Từ Vọng đều phát hỏa: "Cậu không biết đường chạy ra giúp luôn à? Gọi giáo viên làm khỉ gì!"
"Nhảm cứt," Ngô Sênh nhếch mày, vẻ mặt đương nhiên như kiểu "Tôi là chân lý", "Ba thằng đó toàn loại lưng hùm vai gấu, hồi đấy tôi đến tóc còn chưa mọc hết, xông lên có tác dụng gì, những lúc như thế phải biết dùng đầu óc!"
"Này, các anh giai à, em thật lòng không muốn chen ngang quá trình hoài niệm của các anh đâu, nhưng mà..." Huống Kim Hâm giơ tay ra trước mặt hai người huơ huơ, sau đó cẩn thận chỉ cho họ nhìn về một phía, "Hình như gấu cũng nhảy xuống cùng chúng ta rồi."
Cách đó mười mấy mét, gấu đen ngã không nhẹ tựa hồ vừa mới tỉnh táo lại, đang nằm trên mặt đất thở phì phò.
Từ Vọng trừng mắt nhìn Ngô Sênh: "Không phải chúng ta nhảy xuống sau đó xe trượt sẽ tiễn vong gấu sao? Tại sao gấu cũng nhảy xuống?"
Ngô Sênh đầy vẻ vô tội: "Cậu hỏi tôi câu này thật vô lý, phải đi hỏi gấu chứ."
Đệch!
Từ Vọng hận không thể ngửa mặt lên trời hét vang một tiếng. Vì sao cứ mỗi lần cậu hạ quyết tâm tin tưởng và dựa dẫm vào tên này thì hắn lại có tới một trăm linh một cách phá vỡ niềm tin của cậu nhỉ!
"Còn chờ gì nữa?" Mắt thấy gấu đen đang vật lộn chuẩn bị bò dậy, Tôn Giang thật sự muốn đánh người, "Anh em, mau định vị tọa độ đi!"
Nói xong gã là người đầu tiên hành động, đi lại loạn xạ trước sau trái phải, xem chỗ nào trùng khớp với điểm đánh dấu.
Từ Vọng cũng muốn tham gia góp phần, thế nhưng vừa bước một bước liền bị đông lạnh đến mức hít ngược vào một hơi -- lúc này mới nhớ ra, cậu mất một chiếc giày!
Lúc trước nhảy từ trên xe trượt xuống, lăn lộn túi bụi trên nền tuyết, Từ Vọng đều không có cảm giác gì, sau đó lại miệt mài đấu khẩu với Ngô Sênh, hoàn toàn quên béng mất bàn chân đáng thương, bây giờ đi lại mới nhận ra, chân đã tê cứng cả rồi!
Ngô Sênh trông thấy tư thế co một chân lên như kim kê độc lập(*) của Từ Vọng, lúc này ký ức hiện lên, nhớ lại một màn "đoạt chân từ miệng gấu" kinh hoàng trên xe trượt. Anh chưa kịp nghĩ gì đã lập tức ngồi xuống, chuẩn bị tháo một chiếc giày đưa cho Từ Vọng, nhưng tay mới chạm đến dây giày thì đã nghe thấy một tiếng "ding --"
(*kim kê độc lập: một tư thế đứng một chân trong võ thuật.)
Không, là bốn tiếng.
Trên tay mỗi người đều phát ra tiếng thông báo sắc gọn.
Từ Vọng nhấc tay lên, thoát khỏi trở về trang chủ có bốn lựa chọn, trông thấy góc trên bên phải có thêm một số "1" nhỏ, liền nhấn vào xem, trong kho đồ vật vốn dĩ trống hoác lại có thêm một đôi .
"Giày trượt là cái khỉ gì?" Từ Vọng hoang mang nhìn về phía các đồng đội cầu cứu, "Muốn chúng ta dùng đế giày đánh gấu hay sao?"
Ngô Sênh còn đang cúi đầu nhìn tay mình, nghe thấy câu hỏi của Từ Vọng, liền ngẩng đầu, trông ánh mắt cũng chẳng hiểu hơn cậu là bao, trong ngỡ ngàng đan xen mơ màng, giữa hoang mang chen lẫn nghi hoặc: "Giày trượt nào cơ?"
Từ Vọng chẳng hiểu gì cả, giơ cánh tay lên, cho rằng mọi người đương nhiên đều sẽ giống như mình: "Trong hộp bút ấy, không phải có thêm một đôi giày trượt sao?"
Ngô Sênh lắc đầu: "Thông báo mới của chúng tôi là ở giấy ghi chú."
Từ Vọng ngây người, nhất thời không biết phải làm gì: "Chúng ta... không phải một team sao..."
Ngô Sênh nghĩ ngợi một lát, trong ánh mắt tựa hồ như vỡ ra điều gì đó: "Chắc là do phân công không giống nhau. Ai nhận được cái gì có thể là ngẫu nhiên thôi, cũng có thể là do thấy cậu thiếu một chiếc giày, liền phát thêm cho cậu đạo cụ này."
Từ Vọng: "Vậy trong giấy ghi chú của mấy cậu viết gì?"
Ngô Sênh: "Đứng im bất động."
"Đây là gợi ý kiểu quái gì vậy? Hơn nữa..." Từ Vọng đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, "Bảo cậu đứng im bất động, sao cậu lại ngồi thế?"
Ngô Sênh trầm tư dõi về phương xa, từ chối trả lời câu hỏi này.
Giọng nói đáng thương của Huống Kim Hâm vang lên từ bên cạnh: "Anh Từ, em cảm thấy cái này chắc không phải là gợi ý, mà là mệnh lệnh..."
Từ Vọng nhìn về hướng ấy, chỉ thấy Huống Kim Hâm cách cậu hai bước đang giữ nguyên tư thế cung bộ tiền xung(*), một chân trước, một chân sau, chân trước cong, chân sau thẳng, trông oai phong lẫm liệt ra phết, chỉ có điều nét mặt vô cùng thê lương thảm thiết.
(*cung bộ tiền xung: một tư thế trong các bài tập rèn luyện sức khỏe hoặc võ thuật.)
Kết hợp với "Đứng im bất động" trong ...
Mặt Từ Vọng thoắt cái biến sắc: "Đừng nói là các cậu..."
Khóe môi Huống Kim Hâm trề xuống, thật sự không thể đáng thương hơn được nữa: "Em mới bước một bước lên phía trước liền bị "đóng băng" rồi."
Từ Vọng ngộ ra, bảo sao vừa nãy tay Ngô Sênh cứ sờ mãi giày mà không động đậy, muốn xem trên tay cũng chỉ có thể cố gắng cúi nghiêng đầu mà xem. Nhưng cũng may thông báo mới của bọn họ là ở vốn đã mở sẵn, chứ nếu giống như cậu có thông báo mới ở , vậy thì bị "đóng băng" thế này không thể nào mở ra xem được rồi.
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, Từ Vọng lại quay qua nhìn Tôn Giang, cũng tương tự những người khác, từ cổ trở xuống không thể động đậy, chỉ may mắn hơn Ngô Sênh và Huống Kim Hâm ở chỗ, lúc bị "đóng băng" gã không làm động tác gì kỳ quặc, hiện tại đang đứng thẳng tắp như cột điện.
Trông thấy Từ Vọng nhìn qua đây, Tôn Giang gấp đến mức sắp phun lửa rồi, hét vào mặt cậu: "Còn ngây ra đó làm gì, cho cậu cái gì thì mau dùng đi, biết đâu đấy lại là điểm đánh dấu!"
Ngô Sênh bình tĩnh hơn gã nhiều, liếc mắt là hiểu được nỗi lo lắng của Từ Vọng, vững vàng nói: "Không cần lo cho