Chương 41: Hỗn chiến
Ngô Sênh nổ máy, cài số lùi, đạp chân ga, cho xe lùi thẳng ra sau!
"Brừm brừm brừm --"
Đuôi xe tông thẳng vào vài ba con zombie mới vừa đuổi tới phía sau xe!
Nhưng mới tông được đến con thứ tư thì xe đã phải dừng lại rồi.
Bởi vì số lượng zombie đang vây đằng sau xe không chỉ còn là một vài con nữa, đây phải gọi là nguyên bầy zombie luôn rồi!
Chúng hợp sức lấy thân mình chặn xe, thế mà lại cản được thật!
Xe vừa dừng lại, lũ zombie đã nhào ngay tới vây kín quanh chiếc xe, có con thì gào thét, có con thì đập cửa sổ, thậm chí có con còn ghê gớm hơn – nó túm lấy tay nắm rồi ra sức kéo cửa xe, cánh cửa xe đã được nhấn chốt khóa trong bị nó lôi kéo kịch liệt đến nỗi cứ kêu "lạch cạch" liên hồi!
Zombie biết cách mở cửa xe?!
Ngô Sênh thoắt cái lạnh cả lòng, anh đạp chân ga hết cỡ song cũng không tài nào đấu lại được với "biển zombie" kia!
Chiếc xe con bọ không tiến lùi gì được chỉ đành nổ máy "nẹt pô" tại chỗ!
Giữa lúc đang sốt ruột, Ngô Sênh chợt phát hiện ra những con zombie đang vây kín quanh xe mình đều có con ngươi màu đỏ tươi, trong khi đó đám zombie họ gặp ở bên ngoài trung tâm thương mại khi nãy lại có tròng mắt ngả màu đỏ đậm hơn chút đỉnh.
Theo như lời của tài xế xe con bọ thì con ngươi của zombie đều có màu đỏ, cấp càng thấp thì màu mắt càng đậm, mà tiến hóa càng cao thì màu mắt sẽ càng nhạt hơn.
Có lẽ là do nơi đây đã ở gần với phía bắc thành phố hơn nên bầy zombie bên bờ sông này rõ ràng thuộc cấp cao hơn, hay nói cách khác là hung dữ hơn hẳn so với đám zombie bên ngoài khu thương mại.
Trách nào lúc ở trung tâm thương mại họ lại dễ dàng húc bay đám zombie chặn đường như thế, chứ như bây giờ số zombie cũng xấp xỉ khi đó mà họ có húc nổi đâu!
Ngô Sênh còn đang mải phân tích trong lặng thầm thì đã cảm nhận được có cái gì sai sai, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường sai quá sai!
"Ngô Sênh!" Từ Vọng cảnh giác hô to, "Bọn nó nhấc xe lên kìa!"
Zombie đã vây kín lít nhít ngoài cửa sổ xe nên mọi người cũng chẳng thấy gì để mà xác nhận lại chuyện này, có điều con người vốn rất nhạy với cảm giác "thăng bằng và nghiêng lệch", thành ra Từ Vọng vừa nói xong là cả đội đều đã cảm thấy chiếc xe đang nghiêng dần qua bên trái, thế có nghĩa là lũ zombie ở phía bên phải đang nâng xe lên!
"Không lái đi được," Ngô Sênh dẹp ngay giấc mộng phá vòng vây, "Sức chúng nó khỏe quá."
Từ Vọng cũng hiểu được tình thế lúc này, mau chóng đưa ra quyết định: "Lựu đạn chuẩn bị sẵn sàng, toàn đội bỏ xe chạy lấy người!"
Tất nhiên là họ cũng có thể tranh thủ lúc zombie tạm thời bị ngáng chân vì mấy quả lựu đạn mà mở đường lái xe xông ra khỏi vòng vây, nhưng nếu một đám zombie đã cản được họ lại, thì còn đám thứ hai, đám thứ ba ở đằng sau họ biết phải làm sao, lỡ như đến lúc xe họ bị chặn lại rồi lật chổng vó lên thì bọn họ có chạy đằng trời, sống sót gì nổi nữa!
Hơn nữa, Ngô Sênh bảo rồi, tấm ván kim loại sẽ còn hạ xuống nữa mà.
Bỏ xe lại, xuất phát điểm của họ và bốn người kia sẽ là như nhau, chờ đến lúc tấm ván hạ xuống mà xem, chưa biết chừng kẻ bại lại chẳng phải họ.
Họ tới đây là để lên tàu, để nộp bài vượt ải, giờ mà không lăn xả xông pha thì còn chờ đến khi nào nữa!
"Tiểu Huống, chia cho mỗi người ba quả lựu đạn!" Từ Vọng tức tốc phổ biến chiến thuật, "Mỗi ô cửa sổ ta sẽ vứt ra một quả lựu đạn để mở đường, hai quả còn lại cứ cầm đấy để dành phòng thân sau khi xuống xe!"
Huống Kim Hâm nhận lệnh, phân phát lựu đạn cho mọi người bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Mười giây sau.
Chiếc xe con bọ bị zombie nhấc lên đang rung lắc bần bật thì các ô cửa sổ bỗng nhiên đồng loạt hạ kính xuống khoảng mươi phân, bốn trái lựu đạn sặc sỡ nom như trứng Phục sinh(*) bị ném qua khe cửa, lao vèo vèo ra ngoài!
(*trứng Phục sinh: là những quả trứng được trang trí thường được sử dụng làm quà tặng vào dịp lễ Phục sinh.)
Lựu đạn rơi xuống đất, lăn một vòng rồi nổ tung!
Tiếng nổ rung trời, sáng rực một chập!
Đám zombie vây quanh xe bị nổ banh xác, vụn thịt bay tứ tung!
Nhờ có lũ zombie làm lá chắn trong vụ nổ mà xe con bọ tuy vẫn rung lắc rất dữ dội nhưng không hề hấn gì, duy chỉ có cửa kính xe không chịu được lực đã bắt đầu xuất hiện vài vết nứt.
"Anh nấp xuống dưới gầm ghế đi, bọn tôi sẽ đánh lạc hướng zombie, chúng nó chẳng thèm để ý đến "cái xe rỗng" làm gì đâu! Chốc nữa hễ thấy có cơ hội là anh phải lái xe bỏ chạy ngay --"
Dặn dò tài xế xe con bọ đâu vào đấy xong, Từ Vọng quay qua dõng dạc nói với đồng đội: "Ngay bây giờ, xuống xe!"
Nhóm bạn vốn đã vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng lập tức xô mạnh cửa xe, vọt ra ngoài nhanh như chớp, lao đi giữa mịt mù khói đạn, cắm đầu cắm cổ chạy một mạch về phía bến tàu!
Bốn quả lựu đạn đã giải quyết được gần hết đám zombie có tâm hồn thiếu nữ, chỉ sót lại chừng bảy, tám con vẫn còn ngọ nguậy được, chúng nó vừa thấy có người xông ra khỏi xe thì đã lồm cồm bò dậy đuổi theo ngay!
Có con thì cánh tay đã đứt rời, có con lại đã bị nổ đến nỗi phần ngực nát bươm, song tốc độ của chúng vẫn nhanh như cũ, mặc cho dòng máu tươi ồ ạt ứa ra ròng ròng bị tạt cuốn đi theo chiều gió!
Bốn người đội Nhạc Suất đang hăng say chiến đấu với zombie bỗng thấy người trong xe con bọ lao hết ra ngoài, đã chạy tới chỗ bọn họ thì chớ, lại còn dắt díu theo những bảy, tám con zombie chạy theo sau, trong lòng chợt gióng lên một hồi chuông cảnh báo, tình hình này chẳng rõ là mình sắp được nhờ hay lại sắp rơi vào cảnh chó cắn áo rách nữa!
Nhóm Từ Vọng chạy lại gần mới thấy rõ vũ khí trên tay các đồng nghiệp.
Cây chùy gai của Đầu Tròn Ủng thì họ đã được chiêm ngưỡng từ khi nãy rồi, Mũ Đánh Cá thì cầm một cái cần câu, cái này chắc chắn là mới ra lò, vũ khí của Tóc Đuôi Sam là một cái máy uốn tóc(1), còn của Đầu Học Sinh là một cái quạt điện mini cầm tay(2).
(1, 2: như hình dưới.)
Từ Vọng thấy thật chua xót nghẹn ngào, hóa ra những người có được tua-vít và dao cạo râu điện như mình và Tiền Ngải đã là hạnh phúc lắm rồi.
Mới đầu phải có đến ba mươi mấy con zombie lao đến chỗ các đồng nghiệp, giờ cũng đã bị họ đánh cho tan tác, chỉ còn lại cỡ hơn chục con, chẳng biết có phải vì thấy những mảnh xác zombie vương vãi đầy dưới đất mà lũ "cao cấp" sót lại cũng biết dè chừng hơn không, chúng nó đứng cách bốn người kia hẳn mấy mét, có con gào rú rất bặm trợn, có con thì thèm khát gầm gừ, nhưng đều cứ chần chừ lưỡng lự không dám bước lên.
Từ Vọng vừa phải xem trận đấu của đối thủ vừa phải lo nhìn quanh ngó quất để tự bảo vệ bản thân, bấy giờ mới bất ngờ nhận ra mình và Ngô Sênh đã dẫn trước Tiền Ngải và Huống Kim Hâm một đoạn dài, Huống Kim Hâm bị tụt lại sau cùng đã sắp bị zombie đuổi kịp rồi!
Bây giờ mà ném lựu đạn qua thì chắc chắn đồng đội cũng sẽ không tránh được.
Từ Vọng chẳng còn cách nào khác bèn nghiến răng chĩa khẩu súng phun nước vào con zombie ở phía sau Huống Kim Hâm!
Tia nước thẳng tắp sượt qua tai Ngô Sênh, Tiền Ngải, Huống Kim Hâm đang chạy theo hàng dọc ở sau lưng cậu, bắn ngay vào giữa trán zombie!
Lực tấn công của nước khiến con zombie phải dừng bước trong chốc lát, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi!
Ngô Sênh ngoảnh lại nhìn theo tia nước, thấy vậy thì bảo ngay: "Bắn vào mắt nó, đấy là chỗ yếu nhất, nối liền với não --"
Mao Thất Bình có nói với bọn họ rằng đầu hoặc não chính là điểm yếu trí mạng duy nhất của zombie.
Tin tưởng Ngô Sênh gần như đã trở thành một loại phản ứng bản năng của Từ Vọng, cậu không buồn do dự lấy một giây, nhả cò súng ra rồi lại bóp cò thêm phát nữa, lần này thì tia nước bắn thẳng vào tròng mắt zombie!
Cùng lúc đó, hiệu ứng sấm sét của phát súng trước mới thong thả vang lên một cách muộn màng --
"Cá mập ở đây không ăn cá ~~ Cá mập ở đây không hít thở ~~ Cá mập ở đây cười hihi ~~ Téo tèo tèo teo teo teo téo tèo tèo teo teo ~~(*)"
(*đây là bài Shark Shark của Wang Rong ft. Rock Cat và Yang Wang.)
Giữa ánh đèn mê hồn hòa cùng giai điệu nhạc nền bắt tai sôi động, tia nước cao áp xuyên thủng tròng mắt zombie, con ngươi của nó nứt toác ra, tia nước mạnh xộc thẳng vào não nó!
Con zombie lăn kềnh ra đất.
Lũ zombie theo sát phía sau nó bỗng dừng khựng lại, tựa như cũng giống với đám zombie đằng kia, bản năng khiến chúng nó đánh hơi được mối nguy hiểm khác hẳn những con mồi thường gặp, như loài dã thú, chúng dừng lại để quan sát, tùy cơ ứng biến.
Nhạc nhẽo cuối cùng cũng tắt.
Tô Minh Triển lắc lư mãi mới vừa bắt vào đúng nhịp nhạc chưa được bao lâu, cảm thấy vô cùng hụt hẫng mất mát, mái đầu học sinh ỉu xìu lẳng lặng cúi gằm xuống.
Một vầng trăng sáng, một bãi bờ ven sông, hai nhóm người, hai bầy zombie.
Việc hai đội cùng phải đối đầu với một cục diện như nhau khiến cho cuộc chiến căng thẳng đột nhiên lắng xuống trong giây lát.
"Cạnh tranh công bằng!" Từ Vọng thình lình cất tiếng gọi đội trưởng Đầu Tròn Ủng của đội bạn, khí thế chém đinh chặt sắt mà rằng, "Việc các anh thì các anh cứ đánh, bọn tôi cũng tự lo đằng bọn tôi, ai đủ bản lĩnh thì người đó lên thuyền --"
Nhạc Suất quay qua đối mắt với Từ Vọng, hai bên đã trao đổi xong ánh mắt nhưng vẫn còn chưa kịp trao đổi tư tưởng quan điểm gì thì đã bị Úy Thiên Hàng cắt ngang: "Thế nhỡ đánh hết zombie rồi mà ván tàu vẫn chưa hạ xuống thì tính sao? Tôi phải nhắc cho anh nhớ á, nếu trên tàu có nhiều hơn một đội thì tàu sẽ không chạy đâu."
Từ Vọng giơ khẩu súng phun nước lên, khẽ thổi một hơi vào nòng súng, thong thả ngước mắt nhìn anh ta: "Thế thì cứ chờ đến lúc ván tàu được hạ xuống, ai