Chương 51: Biệt thự
Huống Kim Hâm: "Ủa sao lại gọi cho em món thanh đạm quá vậy, em muốn ăn thịt cơ!"
Tiền Ngải: "Lơ nga lơ ngơ để người ta hại cho rớt vào bể rượu, mới vừa tỉnh lại nữa chứ, tước quyền chọn món."
Huống Kim Hâm: "..."
Các món đặc sản Sơn Đông bày đầy hai cái bàn vuông, một bên là khu vực live stream của Lão Tiền, Huống Kim Hâm ngồi khuất sau ống kính, thưởng thức suất ăn người bệnh đủ cơm đủ rau không dầu mỡ của mình; bàn kia là khu vực của các đồng chí trong ban lãnh đạo đội ngũ, Từ Vọng một tay chống má, nhìn Ngô Sênh trước mặt mình một cách đầy tuyệt vọng.
"Gừng."
Quân sư Ngô đang chuẩn bị gắp đồ ăn nghe vậy thì dừng đũa: "Ờ?"
Từ Vọng thở dài: "Tôi bảo là cái miếng cậu mới ăn á, nó là gừng."
Ngô Sênh cau mày nghĩ lại một lúc, lấy làm tức tối lắm: "Giống thịt gà dữ luôn, thuật dịch dung(*) đẳng cấp đấy."
(*thuật dịch dung: là một bí thuật thường xuất hiện trong các bộ truyện cổ trang kiếm hiệp, các nhân vật sẽ dùng thuật này để đổi mặt mình thành một khuôn mặt khác, ở đây quân sư nhà ta dùng để miêu tả việc miếng gừng "ngụy trang" giống miếng thịt gà quá. =))))
"Nhìn không ra thì thôi chứ cậu ăn vào mồm rồi mà vẫn không biết à!" Từ Vọng sụp đổ, "Thế suốt cả chiều này tâm hồn cậu đã treo ngược lên cái cành cây nào rồi?"
Ngô Sênh thôi không giỡn nữa, nghiêm túc hẳn lên: "Có hai chuyện."
Từ Vọng không ngờ lại bàn đến chuyện chính sự thật, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, ngoan như một học sinh ba tốt thứ thiệt: "Nói nghe coi."
"Thứ nhất là về điểm lưu trữ." Ngô Sênh nói, "Nếu đã có nhiều hơn một điểm lưu trữ thì cũng có thể sẽ có tới ba hay bốn chỗ gì đó. Đội mình tìm được, đội Nhạc Suất tìm được, chẳng có nhẽ một đội mà nhìn cái biết ngay kinh nghiệm dồi dào như đội Trì Ánh Tuyết lại không tìm được?"
"Đừng bảo cậu định nhắc tôi là tối nay chúng ta vẫn còn phải đụng độ với bọn họ đấy nhé..." Đang dở bữa cơm mà phải nghe cái tin dữ thế này thì có khác gì bị trời đánh không.
"Nếu trận 3/23 ngày hôm qua cũng là lượt đầu của họ," Ngô Sênh gắp một miếng hoa hồi(*) đặt vào đĩa của đội trưởng cho phù hợp với bầu không khí của câu chuyện lúc bấy giờ, "Thế thì xác xuất hôm nay mọi người lại gặp nhau tay bắt mặt mừng, gần như là 100% luôn rồi."
(*hoa hồi: hay còn gọi là đại hồi, đại hồi hương hoặc bát giác hồi hương, là một loài cây gia vị có mùi thơm, có nguồn gốc từ Trung Quốc và phía Đông Bắc Việt Nam. Các quả hình sao được thu hoạch ngay trước khi chín, được sử dụng rộng rãi trong ẩm thực Trung Hoa. Đây cũng là một thành phần của ngũ vị hương truyền thống và được sử dụng để nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.)
Từ Vọng nhìn miếng hoa hồi nọ, cứ thấy như nó đang thò hai cánh tay gầy nhẳng ra để giữ bộ tay cầm điều khiển từ xa, cười hềnh hệch vào mặt mình như ác quỷ vậy.
"Còn chuyện thứ hai là..." Ngô Sênh nói tiếp.
Từ Vọng ngẩng phắt đầu lên nhìn anh.
Ngô Sênh: "Viên Tử."
Từ Vọng: "..."
Viên Tử với điểm lưu trữ, xin hỏi hai chuyện này thì có khác quái gì nhau ạ =_=
"Hoặc nói đúng ra là vầy," Dường như thấy được sự câm nín của Từ Vọng, Ngô Sênh bèn đổi cách diễn đạt khác, "NPC, tôi đang nghĩ về NPC trong "Cú"."
Cái này thì Từ Vọng thấy hứng thú rồi đấy: "Cậu nghĩ sao?"
"Cậu còn nhớ các nhân viên mặt đất ở sân bay ải 2/23 không?" Ngô Sênh hỏi.
"Tất nhiên," Từ Vọng có muốn cũng chẳng quên được ấy chứ, "Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mỗi mấy câu đấy, hỏi đến chuyện khác cái là trưng luôn bộ mặt ngây như phỗng ra mà nhìn cậu, nhất là cái người làm thủ tục lên máy bay cho mình ý, giọng điệu nói chuyện còn không giống con người luôn, nghe siêu máy móc, đã thế lại còn lầm lầm lì lì."
"Ừ," Ngô Sênh cũng thấy thế, "Nhưng mấy hành khách trên máy bay thì lại khác hẳn, Hứa Nhị Linh, Thẩm Nhất Tứ, ai nấy cũng giống y như thật."
Từ Vọng nói: "Ải này cũng thế, Đinh Tiểu Xa, suốt từ đầu tới cuối tôi còn quên tiệt mất chuyện cậu ta là NPC, rồi cả Viên Tử nữa, dù biết rõ cậu ta là một điểm lưu trữ nhưng tôi vẫn thấy đấy là người thật, có sinh mạng thật ấy."
"Là vậy đó," Ngô Sênh nhìn về phía Từ Vọng, ánh mắt sáng rực, "Mức độ phức tạp của các NPC trong "Cú" ấy, rõ là có sự khác biệt."
Từ Vọng đã nhận được ánh mắt rực lửa, song vẫn không tiếp được những kiến thức đi kèm, vội hỏi: "Cậu nói kiểu đơn giản dễ hiểu hơn tí được không?"
Ngô Sênh: "Được thôi. Giả sử nhé, nếu như mỗi một NPC đều được lập trình riêng biệt..."
Từ Vọng: "..."
Cậu vẫn nên cố gắng tự hiểu thì hơn TAT
Ngô Sênh: "Vậy thì NPC càng giống thật, cách lập trình chắc chắn sẽ càng phức tạp hơn, và logic vận hành của cách lập trình này buộc phải có xu hướng mô phỏng gần với bộ não con người nhất, như thế chúng mới có thể đối đáp với mình tự nhiên đến vậy."
"AI á hả?" Từ Vọng nghe kiểu gì cũng thấy nguyên mớ bòng bong loạn xì ngậu kia suy cho cùng thì chỉ gói gọn trong hai chữ này.
(*AI: hay trí tuệ nhân tạo, đôi khi còn được gọi là trí thông minh nhân tạo, thường được sử dụng để mô tả các máy móc (hoặc máy tính) bắt chước các chức năng "nhận thức" mà con người liên kết với tâm trí con người, như "học tập" và "giải quyết vấn đề".)
"Đại loại vậy." Ngô Sênh cũng chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng được, chỉ là sự xuất hiện của Viên Tử đã khiến anh phải bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề này.
Từ Vọng suy nghĩ cả buổi trời, lắc đầu bảo: "Cách lập trình có cao siêu cỡ nào đi chăng nữa thì NPC cũng vẫn là NPC, Đinh Tiểu Xa không hề thấy zombie ngày tận thế có gì không ổn, Viên Tử cũng hoàn toàn không hay biết rằng vẫn còn có những cửa ải khác, rất có thể là anh ta còn chẳng hiểu được ý nghĩa thật sự của việc lưu trữ nữa kìa, những lời thoại đó chỉ là cài đặt sẵn mà thôi."
"Vấn đề chính là ở chỗ đó!" Từ sâu trong đáy mắt Ngô Sênh chợt bùng lên một ngọn lửa quyết tâm phải làm Na Tra náo hải(*), không chịu bơi tự do giữa biển cả tri thức, sức cháy hừng hực, "Họ được lập trình xịn như thế, vậy mà lại chỉ được giao cho một lượng thông tin hết sức hạn hẹp, như thể siêu xe đua mà cứ luôn bị bắt chạy 20km/h vậy."
(*Na Tra náo hải: là sự tích Na Tra đại náo Long Cung, gϊếŧ chết Ngao Bính – Tam thái tử của Đông Hải Long Vương.)
Từ Vọng hơi ngả người tựa dần vào lưng ghế, tránh khỏi bị ngọn lửa ham học nướng cho chín thịt: "Hãy cứ mạnh dạn nói ra âm mưu của cậu đi nào."
Ngô Sênh khẽ nhếch mép, đằng sau nụ cười đầy kiềm chế là cả một tâm hồn đam mê nghiên cứu khoa học đã không thể nín nhịn thêm: "Nếu chúng ta cố tình truyền bá thêm thông tin ngoài lề cho những NPC này một cách có hệ thống thì sao?"
Từ Vọng: "..."
Ngày nào cũng bị ép phải đấu trí đấu dũng đã đủ làm người ta rệu rã từ trong ra ngoài rồi, đêm nay rất có thể còn phải đương đầu với đối thủ dữ dằn nữa, nhiêu đó thôi cũng khiến con đường phía trước đủ mịt mù rồi, ấy thế mà ngay lúc này, ngoài việc vượt ải, quân sư của cậu, ổng còn đòi dạy NPC làm người.
Cuộc sống này, cơ cực quá chừng TAT
...
Tiếng cú kêu vang lên giữa đêm, bốn người bạn bước vào vòng xoáy ánh tím, song lại không thấy cái cảm giác choáng váng quay cuồng của mọi ngày, dọc đường tựa như đi vào một con đường hầm xuyên không, thoắt cái đã quay về đến nhà vệ sinh của đại lý 4S.
Súng sấm sét, cưa máy, tua-vít, khẩu RPG chỉ còn lại có ba quả lựu đạn, các vũ khí đều trở về trong tay họ.
À phải rồi, còn có một cái dao cạo râu nữa.
Ngô Sênh trả súng phóng lựu lại cho Huống Kim Hâm, nhận lấy cái tua-vít về mình – tối qua là vì Huống Kim Hâm mới vừa ngất đi tỉnh lại, nhìn thì có vẻ không hề hấn gì, nhưng dùng đến RPG thì vẫn hơi quá sức; vả lại đã thấy được thực lực của zombie ở phía Bắc rồi, giờ anh càng không dám để cho Huống Kim Hâm cầm độc mỗi cái tua-vít nữa.
Đổi vũ khí xong, Ngô Sênh đi ngay vào gian buồng vệ sinh để tìm Viên Tử, chuẩn bị thực hiện buổi "giáo dục lý tưởng".
Từ Vọng đã phổ biến cho Tiền Ngải và Tiểu Huống về "ý tưởng sắc bén" nọ của quân sư Ngô, tuy rằng bọn họ đều cảm thấy việc nghiên cứu cách để mở mang đầu óc cho AI trong cái thế giới không gian ảo tưởng này cứ kì kì làm sao ấy, nhưng thực thà mà nói thì từ tận sâu trong đáy lòng họ cũng vẫn cứ nhen nhóm một sự háo hức lạ lùng.
Ai ngờ đâu, buồng vệ sinh trống huơ trống hoác.
"Nên lường trước rồi mới phải." Ngô Sênh ảo não.
Đến cả cách phân bố zombie còn thay đổi hằng ngày nữa là một NPC quan trọng như điểm lưu trữ.
"23 ải cơ mà, còn đầy cơ hội, cậu cứ lo viết giáo án cho tốt đi." Từ Vọng tay thì